Thủy Miểu Miểu vẫn cảm thấy, người thông minh là kẻ rất đáng sợ.
Bọn họ có năng lực tư duy logic, năng lực phán đoán, cực kỳ nhạy cảm và sắc bén.
Một chút xíu lỗ thủng, một chút xíu liên tưởng, liền có thể đoán được bản chất, để cho cô không chỗ ẩn trốn.
"Vì sao con cảm thấy như vậy?" Thủy Miểu Miểu hỏi dò.
"Con luôn được mẹ nuôi thả, sự tình gì mẹ cũng mặc kệ con, ngoại trừ, chuyện tìm cha, chúng ta có khác nhau.
Lần này thái độ mẹ vô cùng cương quyết, ngay từ đầu con cảm thấy mẹ cố tình gây sự, nhưng ngẫm lại, nếu như chỉ là một người xa lạ, mẹ sẽ không bài xích như thế, trừ phi, người này là cha con, vậy phản ứng của mẹ là hợp tình hợp lý." Viêm Viêm phân tích nói.
Trong mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên tia sáng u ám.
Viêm Viêm vẫn muốn tìm cha của mình, cô lo lắng, nếu như Viêm Viêm biết Thẩm Mặc Thần là cha mình, căn bản cô không ngăn cản được, lòng nó muốn gặp Thẩm Mặc Thần.
Một khi bị người Thẩm gia biết, Viêm Viêm là con cháu nhà họ, khẳng định đoạt Viêm Viêm trở về.
Cô không thể lỗ mãng để Viêm Viêm nguy hiểm.
"Anh ta không phải cha con, mẹ hoài nghi, người đàn ông kia là kẻ thù của chúng ta. Cho nên, con tuyệt đối không thể gặp." Thủy Miểu Miểu nghiêm túc nói.
"Kẻ thù nhà chúng ta sao?" Viêm Viêm kinh ngạc, hỏi: "Sao trước kia cho tới bây giờ đều không có nghe mẹ nói?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228212/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.