" Tôi muốn hỏi, anh vừa là CEO của Thẩm thị, vừa là giáo sư ở trường học còn là Majesty trong truyền thuyết. Anh rốt cuộc làm bao nhiêu vị trí vậy. Anh bận rộn như vậy không thấy mệt sao?" Thủy Miểu Miểu nói tiếp vấn đề trước đó bị anh cắt đứt.
" Không phải em từng nói người tài giỏi có thể làm được nhiều việc sao?" Thẩm Mạc Thần hỏi lại.
" Ừm." Thủy Miểu Miểu đáp lại sau đó liếc về phía đồng hồ. Đã tám rưỡi, trong đầu cô thoáng qua một linh cảm vì vậy liền tâng bốc Thẩm Mạc Thần:" Thẩm tiên sinh đúng là một tấm gương cho chúng ta học tập. Bây giờ không còn sớm, Thẩm tiên sinh, có phải ngài nên đi làm rồi không?"
Nói như vậy, anh không đi làm cũng không được rồi.
Thẩm Mạc Thần nhìn hồ ly giỏi nói dối Thủy Miểu Miểu, anh buông tay ra trầm giọng nói:" Lần này đừng hòng chạy thoát."
" Sao có chuyện đó chứ. Tôi chạy không nhanh đâu." Thủy Miểu Miểu cười nói.
Thẩm Mạc Thần nhìn cô, cười một tiếng:" Oh, phải không? Con trai em không nói như vậy."
" Con tôi?" Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt.
" Con trai em nói, ngày nào em cũng như là chạy đua, so với đàn ông còn nhanh hơn. Hoặc là giống như một con hồ ly gian xảo, như một làn khói nháy cái đã không thấy tăm hơi." Thẩm Mạc Thần tả lại lời Thủy Mộc Viêm nói.
Thủy Miểu Miểu hơi nổi chân mày.
Giọng điệu này, nghe qua rất giống Viêm Viêm.
" Các người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228206/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.