Thẩm Mặc Thần từ trong cóp sau xe cầm một chai nước suối, mở nắp ra, đưa cho Thuỷ Miểu Miểu.
Thuỷ Miểu Miểu một bên té nước, vừa nhìn ngón tay anh trắng noãn thon dài như ngọc, cô có loại xung động muốn rút nước từ trong đầu ra.
" Thẩm tổng, anh có bệnh sạch sẽ?" Thuỷ Miểu Miểu thận trọng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần âm u nhìn cô, trong mắt mấy phần tà nịnh, "Chẳng lẽ cô không hy vọng tôi rửa tay, cô chảy toàn bộ bàn tay tôi."
Thuỷ Miểu Miểu: "..."
Khi trong đầu cô nước không rút sạch, mới hỏi vấn đề ngu ngốc này.
"Anh rửa xong, tôi muốn rút lui." Thuỷ Miểu Miểu xấu hổ nói.
"Đi đâu? Tôi đưa cô đi." Thẩm Mặc Thần nói, rút khăn giấy, lau khô tay.
"Không cần, tôi sợ làm dơ xe anh, tôi đi báo cảnh sát, đao của tôi còn bị đoạt." Thuỷ Miểu Miểu cười hì hì nói.
"Lên xe đi, tôi đưa cô đi cục công an, dù sao đã dơ bẩn, ngày mai tôi rửa xe." Thẩm Mặc Thần mở cửa sau xe ra.
Mẹ kiếp, thật đúng là ý chê cô.
Thuỷ Miểu Miểu nhìn không kháng cự được, chỉ có thể lên xe.
Trên đường, cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn danh thiếp suy nghĩ, là ai thiếu đầu óc dùng hình cô làm danh thiếp, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, không biết dùng hình cô cấp cho cô tiền hình tượng phát ngôn viên sao?
Thuỷ Miểu Miểu đang suy nghĩ.
“Thiếu trái tim"– (ý chỉ sự vô tâm) gọi điện thoại tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228105/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.