Chương trước
Chương sau
Thủy Miểu Miểu không biết anh ngồi ở chỗ này bao lâu, nhìn cô bao lâu.

Bị một đám người vây xem tư thế ngủ, có loại cảm giác động vật trong vườn thú bị quan sát.

Như vậy không tốt.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy, khẳng định là Thẩm Mặc Thần cố ý.

Muốn đánh thức cô vừa đến đã gọi, ngồi ở chỗ đó nhìn cô ngủ, không biết qua bao lâu mới đánh thức cô, đây là chuyện gì xảy ra!

Thủy Miểu Miểu xấu hổ, thế nhưng, ngay trước nhóm khách hàng lại không thể tùy tiện phát cáu, mặt nghẹn đến đỏ bừng, trả lời một câu: " Tôi có thể nói, còn chưa ngủ đủ sao?"

Thẩm Mặc Thần nhẹ cười, cong cánh tay lên, nhìn về phía Patek Philippe trên cổ tay, nói ra: "Không ngủ đủ, chút nữa về nhà ngủ, hiện tại là thời gian ăn cơm, cùng ăn cơm đi."

Thủy Miểu Miểu chớp mắt, não bởi vì bị đánh thức, còn không có vận chuyển, có chút choáng.

Tại sao cô phải ăn cơm cùng anh?

Thủy Miểu Miểu còn chưa kịp cự tuyệt, liền nhìn thấy anh đột nhiên cúi người, khuôn mặt tuấn tú mở rộng trước mặt cô.

Thân ảnh màu đen mang theo cường thế và bá đạo tập kích gần cô.

Thủy Miểu Miểu bắt lấy âu phục, thân thể ngửa ra sau.

"Thế nào?" Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, phòng bị hỏi.

Hai tay Thẩm Mặc Thần chống ở hai bên thành ghế cô ngồi, đối diện đôi mắt chớp động của cô, nhếch miệng, ánh mắt nhìn sang âu phục trong tay cô, nhẹ nói nói: "Trả âu phục lại cho tôi."

Giọng anh nói vô cùng nhẹ nhàng, toàn bộ hơi thở rơi lên mặt cô, nghe, như là tình nhân, vô cùng dịu dàng ai muội.

Lúc này Thủy Miểu Miểu mới nhớ tới, âu phục của anh khoác lên người cô.

Cô buông thõng đôi mắt, lúng túng đưa âu phục cho anh.

"A." Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, đứng dậy, đồng thời đột nhiên cầm cánh tay cô, kéo cô khỏi ghế.

Thủy Miểu Miểu giật nảy mình, mở to mắt.

Sức của anh rất lớn.

Thủy Miểu Miểu đụng phải ngực anh, khóe môi đụng phải cằm anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến môi cô, như là bị chạm điện.

Thủy Miểu Miểu kinh hoảng nhảy ra sau một bước.

Thẩm Mặc Thần nhìn cô giống như con thỏ nhỏ, vui vẻ trong mắt, cười cầm âu phục rồi nói ra: "Đi thôi, hiện tại ôm ấp yêu thương còn quá sớm, tối nay."

Tối nay?

Mẹ nó, mẹ nó,...!

Thủy Miểu Miểu cảm thấy trong lòng có một vạn chữ con mẹ nó đang lao ra.

Chiều đại gia anh.

Nếu không phải ngay trước mặt khách hàng, cô muốn cho anh hai cái tát.

Thẩm Mặc Thần không có cho Thủy Miểu Miểu cơ hội nói chuyện, cười yếu ớt đi ra cửa.

Người phía sau giống như là đã hẹn đi theo phía sau anh, hận không thể hô một tiếng: Khởi giá, hồi cung.

Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn cô với ý lạ, ánh mắt cực kỳ ái muội.

Thủy Miểu Miểu không biết là tức giận, hay là xấu hổ, trên mặt nóng hổi, quay mặt chỗ khác, đưa lưng về phía Thẩm Mặc Thần.

Quản lý Hoàng nở nụ cười chân thành đi đến trước mặt Thủy Miểu Miểu, cung kính nói ra: "Ngại quá, Thủy tiểu thư, chúng tôi không biết quan hệ của cô và Thẩm Tổng, trước đó có chỗ lạnh nhạt, ngại quá."

Thủy Miểu Miểu biết quản lý Hoàng hiểu lầm rồi.

Cô chỉ có thể giật giật khóe miệng, trả lời: "Tôi và Thẩm Tổng không có quan hệ gì."

"Ha ha." Quản lý Hoàng khẽ cười thâm ý nói: "Vậy vận khí của Thủy tiểu thư sẽ chẳng mấy chốc mà tới, được Thẩm Tổng coi trọng, nhất định về sau có thể tiến quân Giới Điện Ảnh và Truyền Hình, đại hồng đại tử, đến lúc đó, để ý Âu tường chúng tôi một chút, có thể vẻ vang cho kẻ hèn."

Thủy Miểu Miểu không biết làm sao

Người khác cảm thấy cô và Thẩm Mặc Thần nhìn rất ái muội, nhưng, Thủy Miểu Miểu rất rõ ràng, Thẩm Mặc Thần cố ý đùa giỡn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.