Chương trước
Chương sau
Đi ra ngoài, Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô, hỏi: "Muốn tôi đưa em tới công ty không?"

Thủy Miểu Miểu dò xét tập đoàn Hoàn Thần cách đó không xa, cười lắc đầu, nói ra: "Không cần, ăn quá no, tôi đi bộ dễ dàng tiêu hóa. Vậy, Thẩm tiên sinh, đi thong thả."

Thẩm Mặc Thần cũng không vạch trần cô, lên xe, rời đi.

Thủy Miểu Miểu thở dài một hơi, vừa đi vài bước.

Cũng không biết Lâm Mỹ Quyên từ góc nào đi ra, cản ở trước mặt cô, lạnh lùng âm hiểm nhìn Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu nghĩ thầm không xong, thận trọng cúi đầu với Lâm Mỹ Quyên.

"Tôi nghĩ lời tôi nói trước đó, cô đã nghe được rồi." Lâm Mỹ Quyên thẳng vào vấn đề nói.

Thủy Miểu Miểu biết bà muốn giới thiệu Ân Diêu cho Thẩm Mặc Thần.

Tranh vào vũng nước đục này, cô không muốn lội.

"Dì là cân nhắc vì Thẩm tổng, là mẹ, đều hi vọng con mình phát triển tốt, Thẩm tổng sẽ lý giải nỗi khổ tâm của dì." Thủy Miểu Miểu khách khí nói.

Thái độ Thủy Miểu Miểu vượt quá ngoài ý muốn của Lâm Mỹ Quyên.

Bà ta nhíu lông mày, nói ra: "Không phải dạng phụ nữ gì đều có thể trở thành tổng tài phu nhân Thẩm thị, Thần Thần cần một người phụ nữ có khả năng giúp đỡ nó, tôi không muốn nó đi quá mệt mỏi."

"Hi vọng dì đạt được ước muốn." Thủy Miểu Miểu tính tình tốt nói.

Lâm Mỹ Quyên có chút không hiểu, hỏi: "Cô đồng ý rời khỏi con tôi sao?"

"Dì tới thuyết phục tôi, không bằng qua thuyết phục Thẩm tổng, cái gọi là chân thành đến sắt đá không dời, tin tưởng Thẩm tổng sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của dì." Thủy Miểu Miểu cổ vũ nói.

"Rốt cuộc cô có ý gì?" Lâm Mỹ Quyên nhíu lông mày hỏi.

"Ý của tôi là, tôi cũng đồng ý quan điểm của dì, nhưng dì cần trị tận gốc mà không phải trị phần ngọn. Tìm tôi không tác dụng." Thủy Miểu Miểu thành thật nói.

Trong mắt Lâm Mỹ Quyên lướt qua tia sáng, cả giận nói: "Cô là lợn chết không sợ nước sôi, đúng không? Cô thật sự cho là con tôi không phải cô thì không cưới sao? Nó cưới cô cũng chẳng qua muốn thỏa mãn nguyện vọng của ông nội nó, đem cô trở thành công cụ sinh con, Thẩm gia chúng tôi, không thể nào tiếp nhận loại phụ nữ không bị kiềm chế như cô."

Thủy Miểu Miểu cảm thấy Lâm Mỹ Quyên hiểu lầm ý của cô.

Cô nhẫn nại, hình tượng nói ra: "Dì đừng nóng giận, ý của tôi là, hoàng đế muốn nạp phi, nếu như phi tử chạy, đó là tội khi quân, phải liên luỵ cửu tộc, dì nên đi tìm hoàng thượng giảng đạo lý, để anh ta huỷ bỏ suy nghĩ."

"Cô... Bây giờ cô đang uy hiếp tôi sao?" Lâm Mỹ Quyên bị tức mà mắng: "Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua phụ nữ da mặt dày như cô, ỷ sủng mà kiêu, cô có thể ỷ sủng mà kiêu tới khi nào. Bà xã có thể có mấy người, nhưng mẹ chỉ có một người."

Thủy Miểu Miểu: "..."

Được rồi.

Thủy Miểu Miểu cảm thấy cô và Lâm Mỹ Quyên là nước đổ đầu vịt.

Cô có tấm lòng trong sáng như hồ Ngọc, bất đắc dĩ đối phương nghe không hiểu.

Đã không hiểu vẫn nên rút lui.

"Dì, tôi đi làm đây." Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ nói, đi qua Lâm Mỹ Quyên, về phía tập đoàn Hoàn Thần.

Lâm Mỹ Quyên quay người, nhìn Thủy Miểu Miểu, nhíu lông mày, miệng mở ra.

Bà ta phát hiện, bà ta không có biện pháp nào động vào cô.

Điện thoại di động Thủy Miểu Miểu kêu lên một tiếng.

Cô nhìn thấy Viêm Viêm gửi tin nhắn qua.

"Hôm nay tan học gặp nam thần, Vũ Trụ nhỏ đang chuẩn bị."

Tâm lý Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút.

"Nam thần?" Thủy Miểu Miểu càng nghĩ càng không hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.