“ Tôi đã qua rồi cái thời đáng yêu. Anh muốn yêu chiều, có thể tìm vài con thỏ nhỏ.” Thủy Miểu Miểu phản bác lại.
“ Tôi không muốn thỏ, tôi muốn em.” Thẩm Mạc Thần bá đạo nói, ánh mắt bén nhọn, lạnh lùng đáng sợ.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu không hiểu sao hồi hộp, cảm giác quái quỷ gì thế này, tim đập nhanh rồi lâm vào hoảng hốt, kèm theo chút xót xa, hỏi: “ Anh muốn tôi, là bởi vì nhìn tôi giống Lý Tư Tư phải không?”
Đầu dây bên kia, Thẩm Mạc Thần trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước.
Anh không từ bỏ cô được, chẳng lẽ thật sự là vì Lý Tư Tư sao?
Còn có, chỉ có cô mới khiến anh có được cảm xúc chân thực nhất?
Thẩm Mạc Thần trầm mặc khiến cho Thủy Miểu Miểu hiểu rằng anh đang thừa nhận.
Thủy Miểu Miểu hơi nhếch lên khóe miệng.
Thẩm Mạc Thần là một người đàn ông dễ dàng khiến cho người khác phái mê muội.
Rất may mắn, cô vẫn duy trì được lý trí.
Thẩm Mạc Thần yêu Lý Tư Tư, điều này cô rất rõ ràng.
“ Anh biết không? Tôi là người thế vai 18 năm, 18 năm ấy tôi còn nghĩ rằng mình là đứa trẻ may mắn khi có ba mẹ yêu thương, có vị hôn phu yêu mến.
Nhưng kết quả, khi trở lại là chính mình, ba mẹ ấy không phải là của tôi, vị hôn phu ấy cũng không phải là của tôi, tôi trở nên bé nhỏ như không hề tồn tại, ngay cả việc tôi sống cũng là cái gai trong mắt người khác.
Mười tám năm qua, tôi sống một cuộc sống không phải của tôi.
Bảy năm sau, tôi mới tìm lại được Thủy Miểu Miểu của chính mình.
Tôi không muốn hai năm sau lại phải đi tìm lại chính mình một lần nữa.” Thủy Miểu Miểu cố gắng thuyết phục Thẩm Mạc Thần.
Thẩm Mạc Thần nheo mắt, không vui nói: “ Yêu mến vị hôn phu? Em còn yêu vị hôn phu sao?”
Thủy Miểu Miểu: “ …”
Đây không phải là điều cô đang nỗ lực biểu đạt, có được không.
Cô phát hiện, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Phụ nữ suy nghĩ theo cảm tính, còn đàn ông thì vô cùng lý tính.
Thủy Miểu Miểu trầm mặc 3 giây, mi mắt rũ xuống, lông mi dài che đi dòng lệ đang trực chảy xuống, khóe miệng chua xót, nhỏ nhẹ nói: “ Bởi vì là khắc cốt ghi tâm, bởi vì cầu xin mà không được. Tôi nghĩ tôi chưa từng quên.”
Tròng mắt Thẩm Mạc Thần càng thêm lạnh, giọng phán đoán: “ Cho nên, em không chịu gả cho tôi là bởi vì muốn cùng Dạ Lăng Dật tái hợp?”
Thủy Miểu Miểu một lần nữa lại trầm mặc.
Cô và Dạ Lăng Dật không thể nào trở lại.
Dạ Lăng Dật là một người đàn ông vô cùng sạch sẽ. Cô còn nhớ, khi còn học trung học, một nam sinh cầm tay cô, anh ta liền kéo cô đi rửa tay dưới vòi nước 5 phút.
Anh ta không cho phép cô và những nam sinh khác nói chuyện, cũng không cho phép cô cười với bất kỳ nam sinh nào, hơn nữa là không cho những nam sinh khác tiếp cận cô.
Khi đó, cô cảm thấy rất ngọt ngào, toàn bộ thế giới chỉ có một người là Dạ Lăng Dật.
Hiện tại, cô đã hiểu, anh ta cưng chiều cô như vậy bởi vì tính chiếm hữu trong người anh ta quá lớn.
Dạ Lăng Dật vĩnh viễn không bao giờ tiếp nhận một Thủy Miểu Miểu đã có con với 1 người đàn ông khác.
Nếu có thể, cả đời này cô không bao giờ muốn gặp lại Dạ Lăng Dật
Bởi vì, chỉ có anh ta mới có thể phá hết phòng tuyến trong trái tim cô, đâm cô 1 đao lại 1 đao, mới có thể khiến cô biết thế là nào là đau, biết thế nào là sống không bằng chết.
Cô bây giờ, chỉ muốn giữ được Viêm Viêm.
Không có Viêm Viêm, cô thật sự sống không nổi.
Thủy Miểu Miểu lau nước mắt trên mặt, khẽ mỉm cười kiên định nói: “ Đúng vậy, anh ấy mới là người đàn ông mà tôi muốn. Cho nên, tôi không thể nào gả cho anh.”
Thẩm Mạc Thần cười lên một tiếng, giọng tàn nhẫn: “ Vậy thì chúc em đạt được mong muốn.”
Nói xong, không đợi Thủy Miểu Miểu nói thêm gì, anh liền cúp điện thoại.
Thủy Miểu Miểu biết Thẩm Mạc Thần đang vô cùng giận, nhưng nếu tức giận ấy có thể đổi lại được cho cô một cuộc sống bình yên, thì đó không hẳn là chuyện xấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]