Chương trước
Chương sau
Thủy Miểu Miểu không muốn giải thích nhiều: “ Tôi và anh còn chưa có kết hôn đó?”

“ Thế nên, em có thể cùng với người đàn ông khác thân mật sao?” Thẩm Mặc Thần tức giận nói.

“ Chẳng phải anh cũng như vậy sao?” Thủy Miểu Miểu tức giận nói.

“ Chuyện của tôi với em sao giống nhau được?” Thẩm Mặc Thần lớn tiếng nói.

Thủy Miểu Miểu dừng lại một chút, đôi mắt cô đỏ ngầu, bình tĩnh nhìn Thẩm Mặc Thần, đôi môi gắt gao mím lại.

Qủa thật là không giống.

Anh là vua, cô không thể phản khác, cũng không được oán hận.

Anh có thể tùy ý chơi đùa cô, còn cô chỉ có thể bị anh chơi đùa.

Thẩm Mặc Thần nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của cô, trong lòng liền mềm mại, nhíu máy giải thích: “ Tôi cùng cô ta cũng không giống như em suy nghĩ.”

“ Anh cũng cô ta có quan hệ gì, có liên quan đến tôi sao?” Thủy Miểu Miểu bật nói.

Thẩm Mặc Thần trong mắt hiện lên một đáo sắc bén, ngực kịch liệt lên xuống, cả giận nói: “ Vậy em để ý người nào? Dạ Lăng Dật hay vẫn là Thẩm Thụy Khắc?”

“ Tôi để ý người nào thì liên quan gì đến anh, tôi với anh chỉ kết hôn giả, anh từ bỏ quyền nuôi dưỡng con, tôi và anh kết hôn, ngoài ra, cái gì cũng không có, vĩnh viễn không có.” Hai mắt Thủy Miểu Miểu đỏ lên, nói.

“ Vĩnh viễn không có?” Thẩm Mặc Thần cười nhạo nói, đôi mắt tràn ngập tơ máu, ánh mắt âm trầm, đáng sợ.

“ Thủy Miểu Miểu, hiện tại tôi muốn em.” Thẩm Mặc Thần lạnh lẽo nói.

“ Anh điên rồi.” Thủy Miểu Miểu đi về phía trước.

Thẩm Mặc Thần cầm cánh tay cô: “ Liền đúng là điên, cũng là bị em làm cho điên, em biết em vừa làm ra chuyện ngu ngốc nào không?”

“ Thẩm Mặc Thần, anh buông tay.” Thủy Miểu Miểu sốt ruột nói, vội vàng bỏ tay Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần không vui, một tay ôm lất Thủy Miểu Miểu, xoay người, đè cô lên bờ biển, hai tay Thủy Miểu Miểu bị anh giữ đặt trên đầu.

Anh từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn đầy lệ khí.

Thủy Miểu Miểu bị dọa cho phát ngốc.

Hiện tại ngoài bờ biển, mặt dù có những tảng đá che chắn, nhưng chỉ cần có người đi đến liền có thể thấy bọn họ.

Cô không muốn bị người khác nhìn thấy. 

Thủy Miểu Miểu vặt vẹo thân thể muốn đứng lên.

Nhưng cô càng giãy dụa, càng kích thích dục vọng của anh, đặc biệt thân thể cô lại mềm mại, ngẫu nhiên va chạm đều làm anh bốc hỏa.

Đó đều là những kích thích trí mạng.

Thẩm Mặc Thần đè nén dụng vọng của mìn, giữ chặt cô, trầm giọng nói: “ Đừng động đậy.”

Cô nếu không nhúc nhích liền bị ăn sạch rồi.

Thủy Miểu Miểu càng giãy dụa, xém chút nữa đã đánh tan tia lí trí cuối cùng của anh.

Không thoát được ra ngoài, Thủy Miểu Miểu nóng giận, quát: “ Thẩm Mặc Thần, anh là đồ cầm thú.”

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe ra hàn khí, cô lại nói hắn là cầm thú.

Anh đến nơi này vì chuyện của cô, anh không muốn cô cùng Thẩm Thụy Khắc kết giao cũng vì sự an toàn của cô.

Thật đúng là người phụ nữ ngu ngốc.

Thẩm Mặc Thần tức giận, lí trí mất sạch, trên trán nổi đẩy gần xanh, tàn nhẫn nói: “ Nếu tôi không làm quả thực không xứng với biệt danh cầm thú này.”

Thủy Miểu Miểu sợ hãi, khi anh thoát dây lưng ra, cô chống tay bò về phía trước.

Nhưng đầu gối anh ghìm chặt lấy chân cô.

Thủy Miểu Miểu không thoát ra được, cô bị Thẩm Mặc Thần dùng cavat trói lai.

Anh nâng hai chân cô lên.

Thủy Miểu Miểu bị anh bày ra tư thế quyến rũ, lại không động đậy được.

Thủy Miểu Miểu khóc không ra nước mắt.

Thẩm Mặc Thần nhìn cô, mím chặt miệng, trong ánh mắt hiện lên tia thương tiếc cùng sự phẫn nộ.

Cô không thích anh chạm vào người sao?

Trong lòng cô không thích anh?

Hay vì Dạ Lăng Dật?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.