Chương trước
Chương sau
Anh kéo ngăn kéo ra, lấy đôi dép duy nhất trong đó đưa cho Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu nhớ ra.

Tôi qua cô cơ bản không mang theo dép.

Cô nhận lấy, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Thẩm Mặc Thần tựa người vào khung cửa, nhìn cô, suy nghĩ điều gì.

Thủy Miểu Miểu súc miệng, liếc nhìn Thẩm Mặc Thần ở trong gương một cái:" Sao vậy?"

“ Hình như em không hay đeo nhẫn cưới?" Thẩm Mặc Thần không lạnh không nhạt nói.

Trong lòng Thủy Miểu Miểu nghe thấy tiếng lộp bộp.

Vô tình gặp Thẩm Mặc Thần, nên cô không đề phòng được chuyện này.

Cô nhìn ngón tay anh.

Lập tức nhẹ nhõm.

“ Không phải anh cũng không đeo sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi ngược lại. 

“ Nếu như tôi đeo, Thẩm Gia Xương dù phải đào ba thước đất cũng sẽ tìm thấy em, em nhất định vẫn muốn tôi đeo?" Thẩm Mặc Thần nhíu mày.

Thủy Miểu Miểu cong lên tròng mắt, ôn nhu nói:" Tôi cũng muốn đeo, nhưng sợ bị phát hiện, chắc anh cũng không hy vọng vợ mình bị chết sớm ".

“ Quạ đen ". Thẩm Mặc Thần dừng lại một chút, trong mắt lóe lên tia sáng.

Anh quả thật rất lo lắng Thẩm Gia Xương sẽ đối phó với cô.

“ Tạm thời không đeo nhẫn ". Thẩm Mặc Thần nói xong, quay người.

Thủy Miểu Miểu nhếch nhếch khóe miệng.

Không phải đeo nhẫn kim cương, điều này đối với cô mà nói, vô cùng tốt.

Thủy Miểu Miểu rửa mặt xong, liền đi ra ngoài.

Thẩm Mặc Thần đang nghe điện thoại.

“ Ừ, tôi biết rồi, một tiếng nữa sẽ đến cục dân chính, tốt lắm, đem cái đó đến nhé ".

Thủy Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần cúp điện thoại, hỏi:" Bây giờ đi đến cục dân chính sao? Hộ khẩu tôi còn chưa lấy được ".

“ Để tim của em ở trong bụng, đi thì biết ".

Một giờ sau.

Thủy Miểu Miểu gục xuống bàn, nhìn bản hợp đồng hôn nhân.

Càng nhìn, sắc mặt cô càng không tốt.

Bản hợp đồng này sẽ giằng buộc cô.

Đặc biệt, trong đó có viết: Nếu như cô ở bên ngoài …, sẽ không có tư cách đòi ly hôn, cũng không nhận được hai ngàn vạn tiền ly hôn.

“ Như này không công bằng ". Thủy Miểu Miểu oán trách nhìn Thẩm Mặc Thần đang vô cùng vui vẻ.

Thẩm Mặc Thần nhếch nhếch khóe miệng, đưa mắt nhìn bản hợp đồng cười, nói:" Hình như em không có tư cách nói với tôi về công bằng ".

“ Anh có dám thêm điều này vào không? ". Thủy Miểu Miểu giọng khiêu khích.

Thẩm Mặc Thần nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, rất muốn biết cô sẽ nói gì.

Anh từng nói, cô có quyền lợi. Nhưng mà, quyền quyết định nằm trong tay anh.

“ Nói ".

“ Nếu như anh ở bên ngoài … vậy thì sẽ lập tức ly hôn, tôi vẫn được nhận hai ngàn vạn ". Thủy Miểu Miểu nói.

Thẩm Mặc Thần nhíu mày, như suy nghĩ điều gì, nói:" Ghi thêm, tôi có lợi gì sao?"

“ Anh muốn lợi gì nữa?" Thủy Miểu Miểu hiềm khích nhìn Thẩm Mặc Thần.

Anh đúng là gian thương, không thấy lợi liền không làm.

“ Em có lợi gì cho tôi không?" Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại.

Thủy Miểu Miểu suy nghĩ, sau đó reo ầm lên:" Tôi rất có lợi cho anh, ngay cả người cũng cho anh rồi, anh muốn tôi phải “kết cỏ ngậm vành” nữa không?"

“ Điều này không tệ, quyết định như vậy đi. Luật sư Lý, phiền anh thêm điều này vào, nếu một trong hai người ở bên ngoài … lập tức ly hôn, bên nhà gái sẽ được nhận hai ngàn vạn, bên nhà gái sau khi chết, nhất định phải “kết cỏ ngậm vành”, báo đáp chi ân vì bên nhà trai đã khoan hồng độ lượng ". Thẩm Mặc Thần ung dung nói.

Thủy Miểu Miểu:" …”

Không phải ý anh muốn nói sau khi cô chết vẫn là người của anh đấy chứ?

Cô thế nào lại cảm thấy bị thua thiệt.

Còn nữa, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, anh lấy đâu ra tự tin đến vậy.

Anh, Thẩm tiên sinh bên cạnh luôn có mỹ nữ, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị mê muội, chẳng lẽ anh tự tin đến mức không sợ cô tìm được chứng cứ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.