Chương trước
Chương sau
“ Sao có thể chứ, dù cho tôi có là Tôn Ngộ Không đi chăng nữa, 1 cái nháy mắt đi được cả vạn dặm cũng không thoát khỏi bàn tay anh, tôi chỉ là cảm thấy, chỉ vì một vết thương nhỏ mà xin nghỉ thì cũng quá làm cao, sau lưng các đồng nghiệp lại nói xấu tôi, có đúng không?” Thủy Miểu Miểu giải thích với Thẩm Mặc Thần.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần nhu hòa đi.

Cô tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất chín chắn.

“ Được rồi, ngày mai em nhớ bắt taxi đi làm.” Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.

“uh”

Chuông điện thoại của Thẩm Mặc Thần vang lên.

Anh nhìn qua, là Hoa Thừa Hàn CEO của công ty giải trí gọi đến liền nghe máy.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mặc Thần hỏi.

Thủy Miểu Miểu không biết Thẩm Mặc Thần nghe được gì, chỉ biết sắc mặt anh ngày càng khó coi, mày nhíu chặt, đôi mắt hiện lên sự sắc bén.

Anh tắt điện thoại, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, sự ôn nhu biết mất, đôi mắt anh càng thêm thâm trầm.

Sống lưng Thủy Miểu Miểu cứng lại, cô có loại dự cảm không tốt, liền thu chân về ngồi nghiêm chỉnh.

Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, anh khẽ cười, nhưng nụ cười khiến cho người khác thêm sợ hãi.

“ sao, có chuyện gì vậy?” Thủy Miểu Miểu khó hiểu, hỏi.

“ Thủy Miểu Miểu, em giải thích một chút, tại sao lại bị thương, lại đau lòng?”

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu trừng lớn, đây không phải nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và Dạ Lăng Dật sao?

“ Anh cho người theo dõi tôi?” Thủy Miểu Miểu bật nói.

“ Em có gì để cho người ta theo dõi.” Thẩm Mặc Thần cao giọng nói.

Chẳng trách, anh nhìn mắt cô đều sưng đỏ, với tính cách của cô làm sao có thể khóc vì trật chân, thì ra là vì Dạ Lăng Dật.

Chỉ có Dạ Lăng Dật mới làm cho cô khổ sở.

Thẩm Mặc Thần không bình tĩnh đứng lên, ánh mắt nhìn Thủy Miểu Miểu rất lạnh lẽo.

“ Qùa tân hôn của em dành cho tôi thật đặc biệt, người khác hiểu lầm em là gái điếm không sao, chỉ có tự bản thân em xem mình là gái điếm mới đáng buồn. Em nghĩ muốn đem bản thân mình biến thành bộ dạng đê tiện, tôi cũng không phải là khách làng chơi!”

Thẩm Mặc Thần nói xong liền bỏ đi.

Thủy Miểu Miểu nghe thấy tiếng đóng cửa mới tỉnh lại.

Cô khập khiễng đuổi theo nhưng chỉ thấy bóng dáng Thẩm Mặc Thần lên xe rời đi.

Cô muốn nói, muốn giải thích cho anh.

Nhưng sao cô không nói được thành lời.

Trong xe, Thẩm Mặc Thần thờ ơ nhìn Thủy Miểu Miểu ở phía sau, ánh mắt thâm thúy, đợi mãi không thấy cô tiến lên, xem ra cô không muốn đi đến.

Anh giẫm ga rời đi.

Thẩm Mặc Thần tăng tốc, xe lao nhanh đi.

20 phút sau, anh dần dần bình tĩnh lại, cầm lấy di động, gọi điện cho Hoa Thừa Hoan, nói: “ Tìm lý do, đem toàn bộ video xóa đi, tôi không hy vọng có người phát tán video này lên mạng.”

Sau khi Thẩm Mặc Thần rời đi, Thủy Miểu Miểu cũng không muốn một mình ở Long môn, cô bắt xe trở về, Viêm Viêm đã ngủ rồi, cô kéo chăn lại cho cậu rồi quay lại phòng mình.

Trong lòng cô rất bất an.

Thẩm Mặc Thần nói không theo dõi.

Vậy là có người quay được sao?

Nếu video bị phát tán, mối quan hệ của cô và Thẩm Mặc Thần sẽ bị lộ ra, nếu Thẩm Thụy Khắc hoài nghi Viêm Viêm là con của Thẩm Mặc Thần,lúc đó Viêm Viêm sẽ gặp nguy hiểm.

Thủy Miểu Miểu mang tâm sự nặng nề, cô không ngủ được.

Ngày hôm sau, Thủy Miểu Miểu mang đôi mắt thâm quầng đi làm,

Trước cửa thang máy có rất nhiều người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.