Đêm đó Lương Kinh Kinh và Vương Á không chơi đến cùng, hơn nửa đêm đã xách túi rời đi.
Cô mệt đến không thở nổi, tháo trang sức, sau đó vẫn cố thực hiện đầy đủ các bước chăm sóc da, chờ khi làm xong tất tần tật đã gần 2 giờ sáng. Lương Kinh Kinh nằm xuống giường, sau khi đặt chuông báo thức thì dạo một vòng trên wechat, nhìn thấy bài đăng mới nhất của Diệu Diệu trên vòng bạn bè.
Vừa hay là ảnh chụp chung ở KTV.
Ảnh gồm bốn cô gái, cô và Diệu Diệu đứng giữa, khuôn mặt gần sát nhau. Diệu Diệu vểnh khóe môi, mái tóc vàng che khuất nửa khuôn mặt, mê hoặc dụ người. Mà Lương Kinh Kinh thì sao, cô cũng đang cười, còn hơi chu môi làm vẻ đáng yêu, kết quả máy ảnh chọn đúng lúc cô hơi nhắm mắt thì bấm máy, khiến ánh mắt cô trở nên vô hồn đờ đẫn, giống như uống quá nhiều rượu vậy.
Lương Kinh Kinh trực tiếp bình luận một icon cục phân chó.
Tắt đèn nằm xuống, nghĩ tới sáng mai lại đi làm, Lương Kinh Kinh lập tức muốn tự tử. Cả đêm dây thần kinh phấn khích trong tiếng nhạc và chất cồn, bây giờ không thể nào bình tĩnh được, Lương Kinh Kinh lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ bay xa.
Trong đầu bỗng xuất hiện cái thùng rác trên hành lang, áo sơ mi màu xanh, và cả giọng điệu tự nhiên thoải mái kia.
Cô nghĩ thầm: Sao người này chẳng thay đổi gì thế nhỉ.
Không biết thiếp đi lúc mấy giờ, khi đồng hồ báo thức vang lên, Lương Kinh Kinh có cảm giác mình chỉ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-co/89250/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.