Ôn Ngọc không nói hai lời liền nhanh chóng đi đến Y quán nổi danh kinh thành tìm Cố Minh Viễn. Cố Minh Viễn từ nhỏ được tiếp xúc nhiều với dược liệu nên cực kỳ nhạy bén với thuốc, nếu đặc biệt muốn chữa trị, thay vì tìm những tên lang y đạo đức giả thu tiền cắt cổ thì tìm đến y vẫn là tốt nhất.
Ôn Ngọc đẩy cửa bước vào, vì gương mặt không mấy 'bình thường' của mình mà hắn phải đeo màng che hết phân nửa. Hắn quét mắt một vòng đại sảnh, ánh nhìn lại rơi xuống trên người Cố Minh Viễn.
"Đại ca." Ôn Ngọc từ tốn đến chào hỏi.
Cố Minh Viễn nhíu mày, một lúc thật lâu sau mới nhận ra hắn, lập tức tươi cười:" Ôn Ngọc đệ đệ!" Vừa nói y vừa bước chân rời quầy thuốc, một tay khoát lên vai hắn thoải mái nói cười:" Hôm nay cơn gió nào đã đưa ngươi đến đây nha?"
Ôn Ngọc cố gắng giữ nguyên nụ cười xã giao, đồng thời đáp lại:" Nhà ta có người bị thương, qua đây nhờ Cố đại phu một chút."
Cố Minh Viễn càng cười lớn hơn:" Cái gì mà đại phu? Ngươi cứ đợi ở đó, ta liền đi theo ngươi!"
"A!" Ôn Ngọc giật mình vội ngăn lại:" Đi theo? Đại ca, người này... huynh không gặp được đâu..."
"Hả? Không phải chữa thương sao? Không gặp làm sao chữa?" Cố Minh Viễn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc phóng lên người Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc xém xíu thì toát mồ hôi lạnh, miệng không ngừng giải thích. Tỷ như người này không thích gặp người ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2494003/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.