Khắc Nhĩ giật mình tỉnh giấc, đối diện với y chính là ánh mắt lo lắng của Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc đưa khăn lau mồ hôi trên trán y, ngữ khí vô cùng bất an:" Khắc nhi ngươi không sao chứ?"
Khắc Nhĩ một giây trước thất thần, giây sau liền khựng lại.... Khắc, nhi?
"Ngươi cái danh xưng này đào ở đâu vậy hả?" Khắc Nhĩ thẹn quá hóa giận, ép hết tông giọng xuống tra hỏi.
Ôn Ngọc ôn thanh đáp:" Vi phu muốn gọi ngươi như vậy... làm sao?"
Khắc Nhĩ cảm thấy người này càng ngày càng không xem ai ra gì, cũng không nhớ bản thân đang nói chuyện với ai.
Y hậm hực, tạm thời tha ngươi tội chết.
"Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng." Khắc Nhĩ nhớ lại đoạn giấc mơ kia, cũng nhớ ra hôm nay mình không có uống thuốc.
"Nào, nằm xuống nghỉ ngơi trời vẫn còn chưa sáng đâu. Ta trông ngươi." Ôn Ngọc vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh, Khắc Nhĩ miễn cưỡng một lần nữa nằm xuống.
Đúng như lời Ôn Ngọc nói, cho đến khi Khắc Nhĩ lại một lần chìm sâu vào giấc mộng hắn cũng không có nhắm mắt qua.
Ôn Ngọc vốn khó ngủ, hiện tại vì giấc ngủ chợt bị cắt ngang cho tới sáng cũng không thể ngủ lại. Hắn cùng hai đôi mắt gấu trúc rời khỏi phòng Khắc Nhĩ lại đụng phải Lạc Hà.
"Ây, ái phi một đêm ở lại phòng Tam hoàng lại trở nên tiều tụy như vậy nha. Khắc Nhĩ xem chừng khí lực còn thừa a!" Lạc Hà đánh ánh mắt trêu trọc nói.
Ôn Ngọc đã mất ngủ lại thêm tâm tình không tốt, hiện tại còn bị câu nói kia đả kích. Lập tức ngất xỉu tại chỗ...
"A! Vân Xuyên a, ngươi làm sao lại!?" Lạc Hà đưa tay sờ trán của hắn, chỉ cảm thấy nhiệt độ người hắn đủ để y đun nóng một nồi nước lạnh, quay sang với Giang công công bên cạnh:" Truyền Thái y cho trẫm."
"Vâng."
Đoan Chính đang ở Thư Phòng phê tấu chương nghe động tĩnh bên ngoài thì hỏi thuộc hạ, vừa nghe Ôn Ngọc ngất xỉu liền bỏ tấu chương rời đi.
Hai ba nha hoàn hầu hạ Tam hoàng không khỏi xì xào.
"Aida, ngươi nói xem Vân Xuyên công tử thật sự được Tam hoàng đế sủng ái tận mây như vậy? Vừa nghe người kia ngất xỉu, việc cũng không cần làm."
"Phải nha phải nha, lời đồn trong cung mấy tháng nay quả không sai. Tam hoàng thực sủng ái nam thê này quá!"
"Thực hâm mộ! Ta nghe nói, Vân Xuyên công tử nhan sắc không hề tầm thường, là ca nhi mỹ nhân khuynh quốc đó a!!"
Thủ hạ thân cận của Đoan Chính là một hán tử Ảnh vệ khí chất bất phàm, đang nằm vắt vẻo trên cây xà cố định mái ngói, mắt nhắm hờ đầu đặt trên hai tay, là dáng ngủ lơ là nhất nhưng không vì vậy mà hắn bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào phía dưới, hắn một bộ dáng cà lơ phất phơ nói như cảnh cáo:" Tốt nhất các ngươi nên tập trung vào làm việc, chuyện nhà của Tam hoàng có đến lượt các ngươi bàn tán?"
Các nha hoàn cung nữ ở dưới nghe vậy thì rùng mình, sống lưng thẳng đứng thoáng chốc im lặng rồi nhanh chóng quay về vị trí tiếp tục làm việc.
Ai mà chẳng biết Đệ nhất ảnh vệ kia chứ? Hắn là Túc Viên là ảnh vệ tàn khốc nhất trong các ảnh vệ, chỉ cần chủ tử hạ lệnh thì dù có giết chết vạn người cản đường hắn cũng làm âu để hoàn thành nhiệm vụ. Lại nói, ảnh vệ nào không bất chấp tất cả để hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao? Chẳng qua cách thức tên này dùng có chút đáng sợ cùng rợn người.
Nếu là kẻ cản đường, một hành động duy nhất để phân biệt người hắn giết và người ảnh vệ khác giết chính là, cắt cổ.
Cắt lìa cổ nạn nhân.
Túc Viên là quỷ khát máu, nhưng hoàn toàn không khái niệm được sống và chết. Chỉ biết một điều khi nhàm chán hắn sẽ giết người, giết rất nhiều người. Bất quá, đó là quá khứ.
Một người như vậy đã được Đoan Chính thu phục, thì y cũng không phải dạng ca nhi bình thường.
Đoan Chính đi đến Cấm phòng, thấy Lạc Hà đứng ngồi không yên liền tới, đầu tiên là giận dữ:" Ngươi lại chọc hắn cái gì nữa rồi?"
"Ta, ta không nghĩ hắn sẽ ngất mà..."
Đoan Chính thở dài:" Nếu nghĩ được ta cũng sẽ không để ngươi gặp hắn."
Thái y đi ra, thấy hai vị đế vương thì cung kính cúi đầu nói:" Vân Xuyên công tử là mất ngủ dẫn đến đầu óc choáng váng, còn có chút bị sốt nhẹ. Uống thuốc liền có thể khỏe,.... nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Bẩm Nhị đế, là do thân thể công tử không tốt,... tránh thường xuyên khiến hắn kích động."
Nghe lời vừa nói, mắt Đoan Chính liền ngay lập tức liếc sang Lạc Hà.
Lạc Hà chột dạ, mặt đỏ tới mang tai đáp: "Ta...ta biết rồi! Lui đi!" Lạc Hà oan ức quá, chỉ trêu ghẹo một chút thôi mà... Chọc cái gì hắn chứ!?
"Hạ thần cáo lui."
Đoan Chính cùng Lac Hà tiến vào thấy Ôn Ngọc vẫn mê man chưa tỉnh, nhìn một lúc cả hai liền đi ra ngoài:" Chuyện triều chính sao rồi?" Mấy ngày liền Khắc Nhĩ bị thương nên Đoan Chính không thượng triều, vì vậy mà triều chính một tay Lạc Hà cân hết.
"Hừ, mấy lão quan lại muốn ta và ngươi, một trong hai đích thân nghênh chiến... Các lão nói, nếu Khắc Nhĩ võ nhiếp chính vương đánh cũng đánh không lại thì chúng ta chạy ra đấy giảng hòa." Lạc Hà vô cùng đau đầu với lũ quan lại tiền triều này, mặc kệ ý nghĩ có điên tới cỡ nào bọn chúng nhất định cũng phải làm cho huynh đệ bọn họ thân bại danh liệt.
Ngay từ đầu một thành phần trong triều rất ngứa mắt với Tam hoàng. Lấy đâu ra cái khái niệm một nước có ba vua xưng đế? Nếu có thể, bọn họ thật muốn nhân cơ hội này để trừ khử từng người một. Người còn xót lại cuối cùng sẽ là vị đế vương cuối cùng.
Mấy lão áp đặt ý nghĩ của mình lên Hoàng đế, riêng tội đó cũng đủ chết. Lạc Hà vốn không muốn động tay với mấy lão vì nghĩ rằng bọn họ một thân trung thần với Tiên đế, hiện giờ ra tay lại quá bất tiện. Nhưng Đoan Chính thì khác, y cảm thấy... mấy lão nên nhường chỗ cho các vị quan trẻ tài năng khác là được rồi.
Ôn Ngọc nghe được câu nói kia thầm mắng mấy lão già chết tiệt: Dám phá hủy trụ vàng của ông thì các người hay rồi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]