Ôn Ngọc vô liêm sỉ đi vào bên trong nhìn thấy ba cặp mắt kia đang hướng mình mà nhìn chăm chú có chút chột dạ, nhìn cái gì mà nhìn chứ?
"Các ngươi,... làm sao vậy hả?"
Đoan Chính tiến lại gần, mi mắt rũ xuống:" Ngươi vừa dịch dung?"
Ôn Ngọc giật giật khóe môi:" Ta đi ra ngoài cung đương nhiên phải dịch dung rồi?"
Khắc Nhĩ một thân ôm toàn vết thương chậm rãi bước tới:" Ngươi thực sự chỉ đi ra ngoài cung thôi sao? Có phải ngươi đã làm chuyện gì mờ ám không muốn nói cho chúng ta biết?"
Ôn Ngọc chột dạ lần thứ n, miệng lắp bắp:" Tại sao ta xuất cung mười lần không hỏi, hiện giờ lại tra hỏi ta như vậy..."
Lạc Hà ngồi ở bàn nhấp trà, bộ dáng thanh lãnh:" Vì ngươi quá khiến người khác lo lắng."
"Ta không có làm gì mờ ám!" Ôn Ngọc kiên quyết, trắng trợn nói dối:" Còn nữa, mắc gì ta phải làm chuyện mờ ám chứ hả?"
"Ôn Ngọc ngươi có biết mình đang làm chuyện gì hay không?" Đoan Chính khẽ nhíu mày.
"Ta không biết ta đang làm cái gì đấy."
"Ngươi!" Khắc Nhĩ tức muốn nổ phổi nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:" Người đâu!?"
"Giam Vân Xuyên công tử vào phòng không có lệnh không được phép cho ra ngoài!"
"Ngươi muốn như vậy?" Ôn Ngọc giận thật rồi, hắn muốn tạo một kinh hỉ lại bị người khác xem như ngáng đường... Được lắm!
Ôn Ngọc ta có chết cũng không phục!
Ôn Ngọc bị quân binh cưỡng ép vứt vào phòng, vì thân thể yếu ớt lại bị một trận kinh động, sức lực không còn bao nhiêu cứ vậy nằm trên sàn đất thiếp đi.
Lạc Hà xoa xoa mi tâm, khẽ thở dài. Tên này đã quên mất hắn và Tam hoàng cái kia chỉ là khế ước tạm thời. Hắn giúp Tam hoàng tránh tấu chương lập hậu cung, ngược lại hắn có vô số bạc. Bất quá, sao y lại cảm thấy tim có chút khó chịu.
Lại nói,..
Khắc Nhĩ đêm đó hoàn toàn không đụng đến thuốc an thần. Y lại nằm mơ nhưng, cũng chính tại đêm hôm đó đột nhiên có người an ủi y, đưa y vào giấc ngủ an bình. Khắc Nhĩ có lẽ không nhận ra nhưng giấc ngủ cùng người kia chính là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay của y.
Cả ba người đều trầm mặc tại phòng của Khắc Nhĩ, không nói một lời đến tận khuya thì đi ngủ.
Khắc Nhĩ không ngủ được, trằn trọc cả đêm vẫn là không đi vào được giấc ngủ.
Ôn Ngọc tới nửa đêm bò lên giường, oán thầm ba nam nhân chết tiệt vô lương tâm, hắn đột nhiên suy nghĩ... phải hay không họ chán ghét hắn rồi?
Đây là lần thứ hai Ôn Ngọc có suy nghĩ như vậy.
Ôn Ngọc không biết những người đó sẽ nhốt hắn ở đây đến khi nào... Hắn phải rời khỏi đây!
Không cần biết mục đích nhốt hắn lại là gì, hắn cũng không làm chuyện gì sai trái (ồ, không làm chuyện sai trái ấy à=]].) Ôn Ngọc hiện giờ rất muốn nổi trận lôi đình! Ha, hắn quả nhiên chỉ là một lâu chủ mà thôi, hắn... thật sự được sủng mà kiêu rồi...
Ôn Ngọc loay hoay tìm chỗ thoát ra ngoài, hắn thấy được một cái cửa sổ cách mặt đất khá cao, mà hắn lại quá thấp. Ôn Ngọc xếp hai cái ghế giống như ghế đẩu chồng lên nhau, lấy đai y phục mỏng có sẵn để cố định ghế. Mặc dù trông thì có vẻ hơi lỏng một chút, nhưng không đến nỗi vừa leo lên sẽ lung lay muốn đổ.
Ôn Ngọc dùng hết công lực nhảy lên, ngồi trên ghế quan sát mấy binh lính gác cửa bên ngoài,... Thật may mắn! Hắn lại trèo qua đúng lúc mấy người đó đổi ca!!
Nhanh chân đến mức, Ôn Ngọc quên mất là phía dưới không có bất kỳ bệ đỡ nào để hắn nhảy xuống, cuối cùng lại rơi vào bụi cây tạo ra tiếng động.
"Ai!?" Binh lính phát hiện đi đến, hai tên cầm đuốc đi đầu, hai tên mang kiếm theo sau chậm rãi dò xét.
Ôn Ngọc sợ đến mức toát mồ hôi nằm cứng đờ, lại đột nhiên mê man.
Lính gác phát hiện hô lớn một tiếng:" Vân Xuyên công tử?!"
Mấy tên kia lập tức buông đao xuống, một tên chạy đi báo với Tam hoàng. Mấy tên còn lại đưa hắn một lần quay lại phòng ngủ.
Khắc Nhĩ nghe xong như muốn phát điên cho truyền ngự y, Lạc Hà và Đoan Chính cũng hoảng hồn nhanh chóng đến phòng ngủ của hắn.
"Ây, tổ tông của ta ơi, ta van ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc nữa!" Lạc Hà tự tay băng lại chân Ôn Ngọc, vì ngã từ trên cao xuống nên hắn bị bong gân. Y hành động nhẹ nhàng như nâng vật dễ vỡ, chỉ sợ hắn bị đau.
Ôn Ngọc im lặng, không đáp lời.
Đoan Chính ngồi cạnh đút cho hắn một thìa cháo, lại thấy hắn nghiêng đầu né tránh:" Ngoan, ăn một chút."
Ôn Ngọc kháng cự:" Không ăn."
"Bây giờ phải làm sao ngươi mới tha cho chúng ta đây?" Lạc Hà xoa xoa nhẹ lên mắt cá chân của Ôn Ngọc nhíu mày nói.
Ôn Ngọc trầm tư, một lát sau lấy năm tờ giấy từ dưới gối lên đưa cho Đoan Chính, nhẹ giọng nói:" Ta định đến sinh nhật ngươi sẽ tạo cho ngươi kinh hỉ, nhưng bây giờ thì không cần nữa."
Khắc Nhĩ vẫn trầm lặng, tịch mịch đứng một bên bỗng nhiên đi tới cầm lấy một trong năm tờ giấy, gương mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại đỏ. Suy nghĩ chợt lóe trong đầu, hắn làm sao có thể lấy được thứ này? Người này đúng là không phải tầm thường.
Đoan Chính là Lạc Hà cũng ngạc nhiên không kém. Lạc Hà hỏi hắn:" Ngươi làm sao khiến mấy lão cùng ngươi thực hiện hành vi phạm pháp này?"
Ôn Ngọc không đáp, mặt quay vào vách tường vờ như đang ngủ.
"Ôn Ngọc ca ca, ngươi giận thật sao?" Lạc Hà giọng nói trong trẻo, đầy mị hoặc hướng hắn hỏi.
Ôn Ngọc vẫn không đáp. Lại trải qua tầm một chén trà, hắn mở miệng:" Muốn..."
"Muốn cái gì?" Khắc Nhĩ nhanh nhảu hỏi. Y vậy mà trách hắn như thế, trong lòng không khỏi đau nhói cùng áy náy. Nếu hắn muốn cái gì y liền lập tức đồng ý.
"Muốn Lạc Hà ngủ cùng ta." Ôn Ngọc trả lời.
Lạc Hà thoáng chốc đỏ bừng mặt mũi, ngượng ngùng quay đầu nhìn đại ca cùng đệ đệ mình chỉ thấy họ một lòng vờ vịt, Khắc Nhĩ còn gật đầu như mổ thóc khiến y.... không còn từ nào để diễn tả....
Aaaaa, đại ca cùng đệ đệ ta yêu thương lại vì một hán tử mà đóng gói ta đẩy vào miệng cọp!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]