Ôn Ngọc mang tâm trạng chó cắn xử sạch nồi lẩu, ba vị kia nhìn hắn tủm tỉm cười.
Ôn Ngọc khi tức giận rất đáng yêu!
Lạc Hà thấy hắn đập nồi đập chén, chợt hắng giọng một cái, mở miệng:" Thực sự đồ ăn ở đây rất ngon, so với mỹ vị ở Hoàng cung hơn rất nhiều!"
Ôn Ngọc nghe vậy liền sáng mắt, gương mặt dịu đi mấy phần, nhưng cố tỏ ra vẻ:" Hừ, đừng lừa ta."
"Không lừa." Khắc Nhĩ đưa tay gắp miếng thịt bỏ vào miệng hắn.
Ôn Ngọc nhai nhai... Quả nhiên là mỹ vị thế gian mà!!!
Sau khi ăn uống no nê, cả bốn người đi dạo một vòng quanh thị trấn, người qua đường nhìn họ như nhìn tranh vẽ di động... Không biết từ đâu chui ra bốn vị mỹ nam khuynh quốc này...
Mà ba huynh đệ kia sau đưa hắn tới Ngọc Lâu thì nói có chuyện phải quay về Hoàng cung. Ôn Ngọc cũng không làm phiền, bảo họ đến đây có thể đi rồi.
Vừa vào tới cửa, Lưu An đã kinh hách chạy ra, trên trán hiện rõ một tầng mồ hôi, miệng lắp bắp:" Ôn Ngọc đệ, có chuyện!"
"Lưu An ca? Chuyện gì vậy?" Ôn Ngọc tròn mắt nhìn hắn.
Lưu An giọng đứt đoạn, khàn khàn:" Gia đình thím ba của đệ vừa lên đây, có đuổi cách nào cũng không chịu đi!"
Ôn Ngọc lục lại ký ức, vị thím ba này là thím ruột của nguyên chủ, từ sau khi ba mẹ nguyên chủ mất đều không có thấy qua bà ta, còn để nguyên chủ sống lay lắt thiếu thốn qua ngày... Hiện tại, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493987/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.