Ôn Ngọc rảo bước, thủ hạ đi phía trước dẫn đường cho hắn đến chỗ nghỉ ngơi, ở đây hắn cảm giác mình khó có thể ở cùng một chỗ với tức phụ lắm.
Sau khi nhìn một lượt hết thảy chỗ ở, Ôn Ngọc để ý đến các binh sĩ cùng doanh với mình đang ăn bánh bột ngô, mặc dù đây là món khá thanh đạm dùng cho bữa sáng, nhưng mà rõ ràng đây là bữa trưa. Còn nữa, nếu xét theo khía cạnh của hắn, bữa trưa chỉ ăn bấy nhiêu đồ ăn chắc chắn hắn cũng sẽ không no chứ đừng nói đến những binh lính này.
Ôn Ngọc tiến gần bắt chuyện: "Thất lễ rồi." Hắn tự nhiên ngồi xuống, những hán tử xung quanh thấy hắn thì luôn nghĩ hắn là ca nhi của Hoàng đế nên không dám mở miệng nói chuyện, chỉ dám gật đầu xem như đã nghe hắn nói.
Đâu có ai biết rằng, người này không những không phải ca nhi yếu đuối của Hoàng đế mà còn là đại hán tử của Hoàng đế bọn họ chứ...
Ôn Ngọc không để ý, hắn xé bánh bột ngô được một người đưa đến bỏ vào miệng nhai nhai...
... Quá khó nuốt!
Ôn Ngọc nhăn mặt, hắn thực sự đã ăn đồ ăn dành cho binh sĩ! Hắn càng nếm thử mùi vị bánh càng muốn cúi đầu phục sát đất những hán tử ngồi quanh hắn.
Cùng ở trong doanh Ôn Ngọc có tất cả bốn người, tính thêm hắn là năm. Bốn người kia gương mặt không như hắn tưởng giống hung thần ác sát... Họ chẳng qua chỉ là dáng người cao một chút, mặt góc cạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493980/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.