Chương trước
Chương sau
Sau cơn mưa ồ ạt kéo dài suốt ngày hôm qua, thời tiết tại quân doanh lại nhiều thêm một phần lạnh lẽo.

Cơ thể Ôn Ngọc vào mấy ngày thời tiết lạnh thêm một độ thôi cũng chịu chẳng được chứ đừng nói đến nơi khí hậu khắc nghiệt như Bắc biên cương Đại Sơn.

Hắn sau ngày hôm qua dây dưa cùng tức phụ, qua đến sáng hôm sau cả cơ thể đã lạnh như băng. Lạc Hà thiếu chút nữa nghĩ hắn đã ngỏm rồi...

Lạc Hà ngay lập tức cho gọi đại phu đến chẩn bệnh, chính mình thì đích thân xuống phòng bếp nấu cháo cho hắn... Phải nói là, suýt chút nữa dọa quân lính và trù phòng té ngã.

"Ngươi có cảm thấy hôm nay Lạc đế so với ngày thường rất đáng sợ không?"

"Ta không rảnh nói ngươi biết ta sợ hay không... Chẳng qua, ta thấy ghen tị với người sẽ ăn cháo của ngài ấy thôi!"

"Hừ, cũng không đến lượt ngươi ăn!"

"Xí, ai không biết. Đâu cần ngươi nói!!"

Lạc Hà vốn đâu quan tâm đến dân chúng vây xem, ý nghĩ của y lúc này duy nhất chỉ có một... Đó là, phải nấu cháo ngon bồi bổ phu quân!

Thật ra, loại cảm giác này Ôn Ngọc sớm đã quen... Cũng đâu đến nỗi là chuyện gì to tát, có lẽ Lạc Hà lo quá rồi...

"Ngươi hôm qua nghe lời ta dừng lại sớm là được rồi... Cứ phải cố quá làm gì, hửm?" Khắc Nhĩ ôm hắn trong lòng ủ ấm.

Ôn Ngọc trừng y, đôi mắt long lanh ngập nước, hắn không ừ hử rúc vào lòng Khắc Nhĩ, hương thơm trên người y dễ chịu, tạo cho hắn cảm giác ấm áp, hắn nói: "Ai bảo ngươi mê người quá làm gì?"

Mặt Khắc Nhĩ thoáng chốc đỏ bừng, cơ thể cứng đờ năm giây: "Ngươi... cái lời xấu hổ như vậy..."

"Không xấu hổ nha! Là ta khen tức phụ nhà ta thì có gì phải xấu hổ?"

Đang lúc Khắc Nhĩ không biết nên trả lời làm sao thì Lạc Hà tiến vào, trên tay mang một khay thức ăn tỏa hương thơm ngát.



"Đến ăn." Lạc Hà đặt khay xuống bàn, vô tư nhấc bổng Ôn Ngọc ra khỏi tay Khắc Nhĩ.

Ôn Ngọc: "..."

Hắn bị bắt xa đi cỗ nhiệt ấm áp trên người tức khắc lạnh lẽo, Ôn Ngọc như chú thỏ nhỏ ôm chầm lấy Lạc Hà.

Khắc Nhĩ: "..." Vô cùng dính người.

"Tức phụ thật ác độc... ta rất lạnh..." Ôn Ngọc ôm ôm.

Lạc Hà phì cười, không còn cách nào khác đành ngồi xuống ôm hắn vào lòng uy hết chén cháo. Ôn Ngọc cũng rất vui vẻ hợp tác cho đến khi hắn nhìn thấy bát thuốc được đem đến...

"Lạc nhi, ta..." Tay Ôn Ngọc run run, hắn nhìn chằm chằm bát thuốc như nhìn tình địch cả cuộc đời.

"Sẽ không đắng."

Ôn Ngọc: "..." Ngươi nghĩ ta là con nít sao?

Hắn không đụng đến bát thuốc, cũng không có ý định cầm lên. Việc Ôn Ngọc làm suốt một buổi chính là... Nhìn và trừng mắt với nó.

Lạc Hà: "..."

Y nhịn không được, với tay lấy bát thuốc chính mình uống rồi uy hắn.

Môi kề môi, từng ngụm thuốc được đẩy qua trong sự sững sờ của Ôn Ngọc, đến mức hắn cũng quên mất là thuốc đắng.

Cuối cùng bát thuốc cũng vào trong bụng nhỏ của Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc cảm thấy... Hoài nghi về bản thân... Nhiều lắm.

"Lạc đế, Khắc đế." Âm thanh vang lên từ bên ngoài bức rèm quân doanh.

Ôn Ngọc nhanh thoăn thoắt từ trên người Lạc Hà lăn xuống, một giây biến trở lại là bộ dạng thư đồng nghiêm chỉnh.

Đáy mắt Lạc Hà tràn đầy ý cười, đôi con ngươi đen láy nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.

"Vào đi." Khắc Nhĩ lên tiếng.

Chủ nhân của giọng nói vừa rồi là Khang Dụ, một trong các tướng quân thân cận Tam Hoàng. Gã là một trong số ít những ca nhi chịu tòng quân chiến trường. Mà bởi vì là một ca nhi đặc biệt nên Ôn Ngọc cũng rất để ý đến gã.

"Có chuyện gì?" Lạc đế sắc thái trầm lặng, gương mặt tựa tiếu phi tiếu vẫn rất chuyên tâm nghiền ngẫm vị thư đồng nào đó.



Khang Dụ không phát hiện ra bầu không khí có chút kì lạ, nhanh chóng báo: "Lạc đế, có thể Man tộc sắp hành động... Nếu không lầm, ngày mai hoặc ngày kia bọn chúng sẽ quyết định tái chiến với chúng ta. Mật thám báo về, Đại Hãn Man tộc trong ngày hôm nay đã tập họp đến hơn hai vạn quân, chuẩn bị rất gấp rút."

Khang Dụ lại nói: "Vậy... kế tiếp chúng ta sẽ làm gì, bệ hạ?"

Lạc Hà vẫn không có ý định dời ánh mắt khỏi người Ôn Ngọc, ý vị thâm trường nói: "Man tộc nhãi nhép không cần quá lo lắng. Vốn dĩ ngay từ đầu bọn chúng đã thua rồi."

Khang Dụ giật mình, Man tộc vô cùng tinh ranh! Nếu so đội quân Đại Sơn với binh lực Man tộc, đương nhiên gã chỉ cảm thấy là trứng đi so với đá... Vị Hoàng đế này lấy đâu ra sự tự tin đến lấn át người đối diện như thế?

"Lạc đế... Mạt tướng ngu muội."

Lạc Hà biết hắn nghĩ cái gì, nhẹ nhàng thu ánh mắt, gương mặt y lạnh đi: "Man tộc cố gắng đến mức nào chủ mưu cũng không phải là bọn chúng."

"Chúng ta ở đây... nhưng chiến trường không ở đây."

Khang Dụ như minh bạch, kinh hồn động phách hỏi lại: "Vậy... ý người là..."

Khắc Nhĩ khẽ nhếch môi, mặt y toát lên mười phần hiếu chiến: "Ngươi đừng quá lo lắng, lũ Man tộc đối với ta chẳng là cái gì hết. Lần trước Đại Hãn bọn chúng thắng được ta là do... bọn chúng chơi không công bằng."

Khang Dụ: "..." Sét đánh giữa trời quang.

Lạc Hà cắt đứt luồng suy nghĩ đang rối tung rối mù lên của gã: "Nhưng mà... Tay chân của Doãn Kế cũng không chỉ ở kinh thành, hắn chắc chắn cũng phải biết đề phòng. Ai mà không biết Doãn Kế là tên hồ ly chứ?"

Khang Dụ nghiêm mặt: "Xin bệ hạ phân phó."

Lạc Hà chống cằm, hai chân bắt chéo nhìn gã: "Mang theo quân binh dưới trướng ngươi đi dò la một chút tin tức về toàn quân Man tộc, cũng phải ra lệmh thuộc hạ nghiêm chỉnh tuần tra một chút... Gần đây ta vừa nuôi con thỏ, rất hay chạy loạn nên ta có chút sợ nó gặp nguy hiểm."

Khang Dụ: "..." Lạc đế nuôi thỏ? Khúc gỗ biết nuôi thỏ!?

"... Vâng." Mặc dù có hơi nghi hoặc nhưng Khang Dụ vẫn cúi đầu tuân lệnh.

Khang Dụ vừa khuất bóng, Ôn Ngọc đã nhảy dựng lên: "Ngươi nói ai là thỏ hả!?"

Lạc Hà giữ nguyên nét cười, trắng trợn nói: "Ta không chỉ ngươi nha. Là ngươi tự suy ra."

"Ngươi!!"

Khắc Nhĩ ngăn lại: "Được rồi! Ngươi không cần phải sinh khí!"

Ôn Ngọc ấm ức, tức phụ xấu xa, tức phụ bảo hắn là thỏ... Hắn mới không phải! Hắn là một con sói dũng mãnh!!

Ôn Ngọc hai tay lạnh run, ý nghĩ thỏ sói cũng quẳng ra sau đầu. Hắn nhảy phắt lên người Khắc Nhĩ: "Uoaa...Lạnh quá!"



Lạc Hà nghiêng đầu, hai mắt quan sát Ôn Ngọc. Hắn hình như không phải giả vờ... Gương mặt hắn trắng bệch và đôi môi thì xanh tím chẳng rõ, tay hắn đã trắng, nay lại trắng đến không thấy một giọt máu lưu thông. Lạc Hà có chút hoảng đến gần áp tay mình vào hai má Ôn Ngọc...

Vô cùng lạnh lẽo...

"Ôn Ngọc! Ngươi cảm thấy cơ thể thế nào!?" Lạc Hà hốt hoảng lên tiếng.

Khắc Nhĩ thấy nhị ca như vậy cũng liền cảm thấy kì lạ. Ôn Ngọc được y ủ ấm không những không ấm lên mà còn càng ngày càng lạnh, thân nhiệt càng ngày càng hạ thấp.

"Ta chỉ cảm thấy duy nhất lạnh thôi." Hắn cảm tưởng dường như vừa nói răng cũng muốn va vào nhau luôn rồi.

"Đại phu! Mau gọi đại phu đến cho ta!!" Lạc Hà đi nhanh ra ngoài hô lớn.

Ngay lập tức đại phu liền đến chẩn mạch lần nữa.

"Hắn bị cái gì?" Lạc Hà nhíu mày, gương mặt y không còn kiên nhẫn dần trở nên lạnh lẽo.

Đại phu chẩn đi chẩn lại cuối cùng liền nói: "Bẩm Lạc đế, Khắc đế... Vị công tử này là do cơ thể quá yếu nên khí lạnh biên cương rất dễ xâm nhập vào người hắn, ủ ấm bình thường không có tác dụng..."

"Vậy thế nào mới có tác dụng hả!?" Lạc Hà mất hết kiên nhẫn. Trước nay nếu nói y là người kiên nhẫn, ôn hòa nhất trong Tam hoàng thì hiện tại là hoàn toàn ngược lại.

"Bẩm...Lạc đế..."

"Thế nào hả?" Lạc Hà ánh mắt giận dữ hướng lão hỏi.

"Có thể đốt địa long... hạ thần không rõ, nhưng có lẽ nên thử."

Lạc Hà tức khắc cho người đem địa long đến đốt lên, một chút cũng chẳng hề do dự.

Mà Ôn Ngọc... Đang khi tất cả phải lao đao về hắn thì Ôn Ngọc lạnh quá nên ngất đi lúc nào rồi....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.