Sau cơn mưa ồ ạt kéo dài suốt ngày hôm qua, thời tiết tại quân doanh lại nhiều thêm một phần lạnh lẽo.
Cơ thể Ôn Ngọc vào mấy ngày thời tiết lạnh thêm một độ thôi cũng chịu chẳng được chứ đừng nói đến nơi khí hậu khắc nghiệt như Bắc biên cương Đại Sơn.
Hắn sau ngày hôm qua dây dưa cùng tức phụ, qua đến sáng hôm sau cả cơ thể đã lạnh như băng. Lạc Hà thiếu chút nữa nghĩ hắn đã ngỏm rồi...
Lạc Hà ngay lập tức cho gọi đại phu đến chẩn bệnh, chính mình thì đích thân xuống phòng bếp nấu cháo cho hắn... Phải nói là, suýt chút nữa dọa quân lính và trù phòng té ngã.
"Ngươi có cảm thấy hôm nay Lạc đế so với ngày thường rất đáng sợ không?"
"Ta không rảnh nói ngươi biết ta sợ hay không... Chẳng qua, ta thấy ghen tị với người sẽ ăn cháo của ngài ấy thôi!"
"Hừ, cũng không đến lượt ngươi ăn!"
"Xí, ai không biết. Đâu cần ngươi nói!!"
Lạc Hà vốn đâu quan tâm đến dân chúng vây xem, ý nghĩ của y lúc này duy nhất chỉ có một... Đó là, phải nấu cháo ngon bồi bổ phu quân!
Thật ra, loại cảm giác này Ôn Ngọc sớm đã quen... Cũng đâu đến nỗi là chuyện gì to tát, có lẽ Lạc Hà lo quá rồi...
"Ngươi hôm qua nghe lời ta dừng lại sớm là được rồi... Cứ phải cố quá làm gì, hửm?" Khắc Nhĩ ôm hắn trong lòng ủ ấm.
Ôn Ngọc trừng y, đôi mắt long lanh ngập nước, hắn không ừ hử rúc vào lòng Khắc Nhĩ, hương thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493974/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.