Ôn Ngọc cảm thấy có chút đau đầu....
Khá đau đầu....
Đệ đệ thất lạc vừa nhận lại của hắn khóc còn lợi hại hơn khi nãy nữa.
Hắn thật không biết phải làm sao.... Đệ đệ này quá mức đơn thuần, thật sự quá đơn thuần.
Vừa khóc vừa gào vừa níu vừa ôm.
"Ca ca!!" Ôn Từ khóc ngất, khóc đến quên lối về, khóc đến sưng mắt.
"Đệ đệ ngoan, đừng khóc nữa."
Ôn Từ thoáng ngừng khóc, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc. Đột nhiên thốt ra lời nói đánh thẳng vào đầu Ôn Ngọc: "Ca ca có ghét ta vì ta... Sống ở nơi đó?"
"Ta không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây... Nếu không sẽ không để ngươi thấy ta rơi vào tình cảnh này." Y cười gượng gạo.
Ôn Ngọc không biết có phải do hắn đang ở trong cơ thể nguyên chủ hay hắn thực sự thương y... Nên chỉ cảm thấy tiểu bảo bối này có chút đáng thương quá mức.
Hắn không ngại nói hết tất cả về hắn cho y nghe, cả chuyện hắn qua lại với Tam hoàng, có thể nói hắn thương cảm y đến không đề phòng cũng không sao. Ôn Từ nghe mấy lời kia xong muốn rớt nước mắt: "Ca ca là sợ ta trở mặt nên mới nói điều đó cho ta phải không? Nếu ta tiết lộ chuyện này ra, chắc chắn ta sẽ phải chết."
"Đúng là đệ đệ của ta nha!" Ôn Ngọc không khách khí xoa đầu y, lại nói: "Cứ an tâm, từ giờ ở bên ca ca thì không ai có thể ức hiếp được đệ."
Ôn Từ vui vẻ vô cùng, y cũng chẳng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493962/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.