Ta là Đoan Chính, là một trong Tam hoàng đế đất Đại Sơn, tại vị được bảy năm.
Ta là người cao cao tại thượng, chẳng ai dám mơ ước tới ta, mà ta cũng không muốn để ai vào mắt. Bọn chúng trong tâm trí ta chẳng khác nào lũ côn trùng xấu xí, chuyên đi nịnh nọt.
Có một lần, khi mà lũ quan lại trong triều cứ một mực hát bài ca tuyển phi cho ta và hai đệ đệ của ta nghe, bất quá ta đã đề ra ý kiến, rằng cả ba nên thử xuất cung một lần nhằm lựa chọn một người phù hợp....
Tất cả cùng thống nhất, nếu tìm được một người mà cả ba ưng ý chắc chắn sẽ đem người đó trở thành chính thê.
Chẳng qua, chúng ta đều là ca nhi...
Điều này mới là thứ mà ta cùng đệ đệ ta đau đầu...
Người muốn một bước lên mây thì dễ tìm nhưng người nguyện chấp nhận từ bỏ cái tôi của mình thì... Trước mắt là không biết tìm ở đâu ra...
Vì vậy, ta và hai đệ đệ ta xuất cung trong sự tuyệt vọng.
Và rồi...
Một phép lạ tuyệt vời đã xảy ra, ta không biết đây có được coi là phép lạ hay không nhưng đối với ta nó chính là phép lạ...
Ta và hai đệ đệ của ta ghé chân vào một tửu lâu, vì cái gọi là nhan sắc của bọn ta... Ừm, sau này theo người đó nói là 'khuynh quốc khuynh thành' nên bọn ta đã gặp rắc rối khi đó.
Một tên côn đồ đầu đường xó chợ nào đấy nhìn trông rất giống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493956/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.