"Là ai?" Ôn Ngọc ung dung nhấp chén trà, tư thế vô cùng thoải mái.
Người vận y phục đen từ từ tiến tới, không lên bất kỳ tiếng động nào.
Y nhẹ quỳ một chân xuống phía sau hắn, hai tay vòng lên cổ hắn đầy ôn nhu rồi như có như không hôn lên một bên mặt hắn.
Ôn Ngọc trợn to mắt nhìn xem ai có gan to như vậy, cưỡng hôn người ta lúc đêm khuya thanh vắng...
"Ngọc, là ta."
Ôn Ngọc muốn nhảy dựng, người kia vậy mà là tức phụ đáng yêu của hắn.
"Đoan nhi?" Ôn Ngọc nghi hoặc hỏi lại, hắn không quen nhận biết giọng nói, chỉ biết y là một trong ba người hắn yêu thương thôi.
Đoan Chính khẽ mỉm cười: "Coi như ngươi thức thời."
"Sao ngươi lại đến đây?"
Đoan Chính không tránh khỏi thở dài một cái, y than thở: "Vừa về kinh ngươi đã chạy đến đây, ta..."
Ôn Ngọc hai mắt đột nhiên sáng rực, khóe môi nhếch lên một độ cong khó thấy: "Ta?...Ta thế nào?"
Gương mặt y đỏ bừng, môi mỏng mím chặt quay đầu không muốn nhìn cái tên cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó. Chẳng qua lại bị hắn đưa hai tay áp vào má, buộc y phải nhìn hắn: "Đoan nhi!... Làm sao?"
Đoan Chính nhíu mày, giọng nhỏ như kiến: "Ta...ta rất nhớ ngươi."
Ôn Ngọc: "..."
"Nhớ thế nào?" Hắn nở một nụ cười rất... háo sắc hướng y hỏi.
Đoan Chính: "..."
Đoan Chính thực sự muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Không chọc ngươi." Ôn Ngọc bật cười kéo Đoan Chính đứng dậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493950/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.