Ôn Ngọc nhìn xong, buồn ngủ cỡ nào cũng tỉnh như sáo trở lại.
Hắn bước từng bước vững vàng lên xe, rất tự nhiên chào một cái: "Tức phụ của ta nha..."
Hắn chẳng khách khí, một phát ngã trọn vào lòng Khắc Nhĩ.
Khắc Nhĩ không đẩy hắn ra, thuận thế ôm cả người hắn vào lòng, miệng oán giận: "Sao cái tên này..."
Thấy hắn ngủ, Đoan Chính nhắc y: "Đệ đừng to tiếng, hắn ngủ rồi."
Khắc Nhĩ điên tiết nhìn người trong lòng, muốn nộ khí xung thiên.
Chỉ có Lạc Hà vẻ mặt hơi lo lắng nói: "Ngày mai chắc chắn hắn sẽ đau đầu."
Khắc Nhĩ nghe vậy liền ra lệnh cho người đánh xe xuất phát.
Về đến cung điện, cả ba người thuần thục phối hợp như đã được tập trước. Khắc Nhĩ giúp hắn cởi y phục, bồi hắn tắm. Đoan Chính cho người làm mấy thức ăn thức uống giải rượu cho hắn, Lạc Hà... Vì y đang có thai nên chẳng ai cho y làm việc... Cho nên,...
Hoàng đế cao cao tại thượng, khí chất vô song có nhiệm vụ làm ấm giường cho phu quân...
Nói vậy thôi, chứ thực ra Lạc Hà đang ngồi trên bàn cạnh giường phê duyệt tấu chương.
Đợi đến khi Khắc Nhĩ bồi hắn tắm rửa thay đồ xong thì mang hắn đặt lên giường.
Tam hoàng thật khổ...
Mặc dù họ đứng trên vạn dân, là cửu ngũ chí tôn vô thượng... Bất quá, lại ở dưới phu quân...
Ầy, sao họ lại là ca nhi chứ!?
Khi đồ ăn mang đến, Đoan Chính gọi hắn dậy. Mà cách thức gọi dậy cũng thập phần quyến rũ chết người.
Ôn Ngọc mê man bị hôn cho tỉnh.
Ha ha, quả đúng là như vậy đấy.
Hắn ngái ngủ tỉnh lại, lập tức trông thấy mỹ nhân vây quanh.
Tam hoàng trong mắt hắn hiện tại... Khác nào tiên nhân giáng thế đâu chứ?
"Mở miệng ra uống chút nước nóng. Nếu không ngày mai ngươi nhất định sẽ đau đầu." Khắc Nhĩ nhanh nhảu nói.
Ôn Ngọc ngoan ngoãn há mồm ngậm lấy miệng cốc nước. Uống xong thì hai tay hắn bỗng trở nên có khí thế, sờ loạn lung tung trên người y.
"Cái!? Ngươi đang động tới đâu vậy hả?"
Nghe y quát lên, hai mắt hắn đột nhiên ngập nước. Như ủy khuất hắn quay người đi.
Người ngồi sau lưng hắn là Đoan Chính.
Ôn Ngọc cọ cọ không rời Đoan Chính, như trẻ nhỏ làm nũng với thân phụ mẫu của mình.
Đoan Chính thở dài một hơi, ôm hắn vào lòng.
...
Biết làm sao được, phu quân của bọn họ quá đáng yêu...
Nhưng mà, cũng có chút lưu manh.
Hôm sau, Ôn Ngọc bừng tỉnh trong giấc mộng khi trời đã sáng trong. Xung quanh hắn không còn ai, hắn vội lật đật đi xuống giường.
Vừa bước chân ra ngoài đã bị ánh nắng buổi sáng chiếu vào mắt làm hắn châu mày. Ôn Ngọc hừ hừ mấy tiếng lại nhận ra có điểm đặc biệt khác thường.
Hắn dậy không phải là buổi sáng, mà chính là buổi trưa.
Hắn gặp một nha hoàn trong cung, nha hoàn vừa thấy hắn đã cung kính gọi Ôn công tử.
Ôn Ngọc đờ ra.
Nàng ta vừa nói cái gì cơ? Vừa gọi hắn là gì cơ!?
Hắn sững người năm giây rồi lại hung hăng kéo nha hoàn lại hỏi: "Ngươi gọi ta là gì!?"
Ôn Ngọc lại tiếp tục dại người ra, hắn đơ một lúc rồi phất phất tay bảo nha hoàn lui đi.
Nàng rối rít tạ ơn, sau đó lăn mất dạng.
Ôn Ngọc vẫn ngốc tại chỗ và như nhớ ra cái gì, chân hắn chạy đến chỗ Ngự thư phòng.
Tại Ngự thư phòng, lính gác canh bên ngoài đều không hẹn mà đồng loạt cúi đầu: "Ôn công tử tìm bệ hạ ạ?"
Quả nhiên, ai cũng biết hắn là Ôn Ngọc.
"Tam hoàng đâu rồi?"
Một trong số những lính canh đáp: "Các ngài đang ở thư phòng ạ."
Hắn bước vào trong, vào đến cửa gặp lão tổng quản cũng là thái độ trước sau như một đó.
Ôn Ngọc vào đến thư phòng lập tức có thể thấy được tức phụ của hắn.
Ôn Ngọc dùng sắc mặt một lời khó nói hết đến gần Lạc Hà hỏi: "Lạc nhi, chuyện gì đã xảy ra?"
Lạc Hà nhìn thoáng qua liền biết, mỉm cười: "Sắc phong Hoàng hậu đương nhiên phải thông cáo toàn dân!"
Ôn Ngọc ngỡ ngàng, mắt hắn dần nhiễm đỏ, hắn không biết phải nói gì chỉ mấp máy môi: "Ngươi..." mãi không thành lời.
Khắc Nhĩ từ phía sau đi đến: "Ngươi có thích không?"
Ôn Ngọc quay đầu, liền thấy Đoan Chính và Khắc Nhĩ. Niềm xúc động đang cố nén chợt ào ra như nước vỡ đê. Hắn khóc òa lên, ôm lấy Khắc Nhĩ: "Aaaa... Tức phụ của ta!!"
Hắn khóc nức nở như một đứa bé.
Sau khi dỗ cho hắn tạm coi như nín khóc. Ôn Ngọc nghẹn ngào trong tiếng nấc: "Tại sao...tại sao lại bất ngờ như vậy chứ?"
Khắc Nhĩ cười lớn: "Ngươi hôm qua uống rượu đến lẫn rồi phải không? Tháng sau là lễ sắc phong, hiện tại đương nhiên phải thông cáo trước rồi!?"
Ôn Ngọc: "..." ừ, vi phu đúng là lẫn rồi...
Nhưng dù sao, hiện tại Ôn Ngọc vẫn vô cùng hạnh phúc lắm. Vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Rồi Tam hoàng nghe hắn hỏi: "Quan viên thái độ bọn hắn thế nào?"
Vì Ôn Ngọc vừa khóc xong nên giọng nói thập phần mềm mại, khiến người ta muốn yêu thương.
Đoan Chính trả lời: "Đương nhiên là có người phản đối. Nhưng ngươi không cần lo đâu... Tam hoàng lên ngôi cũng đâu còn là điều bình thường nữa."
Ôn Ngọc chợt nhớ ra: "Vậy thân phận của các ngươi..."
Lạc Hà bỗng nhiên thở dài nói: "Đúng là khó khăn để nói lắm..."
Ôn Ngọc kinh hách, hắn sợ hãi đến mặt cũng trắng bệch.
Lạc Hà vốn chỉ định trêu hắn một chút, đâu ngờ lại khiến hắn sợ như vậy, không chút do dự nói: "Ngươi, ngươi đừng sợ như vậy..."
Ôn Ngọc bình tĩnh lại chút ít, giọng run run: "Vậy thì, vậy thì... phải làm sao bây giờ!?"
Khắc Nhĩ cảm thấy nếu không nói rõ cho hắn biết, chắc hắn điên luôn quá. Bèn nói: "Đừng lo, lúc đầu đúng là có chút kiểm soát không được. Ta còn nghĩ tới chuyện từ bỏ ngôi vị..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]