Lạc Trì suy nghĩ giây lát, quyết định bước ra ngoài.
Hành động này khiến cho mọi người càng thêm sửng sốt.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Giương ánh nhìn lên võ đài, một thân thanh y nho nhã hiện lên trước mắt, người này mặc dù mặt bị dịch dung nhưng khí chất bất phàm kia nếu y không nhận ra thì cũng quá kém cỏi rồi.
Tâm can vui mừng khôn xiết, tràn đầy yêu thương cùng kính trọng nhìn người đứng ở trên. Cũng kinh ngạc không hiểu vì sao người này ngay lúc này lại xuất hiện ở đây.
Năm năm qua là một dấu chấm hỏi lớn trong đầu Lạc Trì.
Nhưng vì có quá nhiều người vây xem, chỉ đành giả như muốn bắt lấy những tên gây rối trong hội thi khiến Hoàng đế khó chịu mà đem đi xử lý.
Lính áp giải tiến lên võ đài đem người đi, nhưng đặc biệt là sau khi rời khuất tầm mắt của đám đông hai tên bị áp giải lại đi hai hướng khác nhau.
Tên cao to thô kệch kia đương nhiên bị áp vào nhà lao chịu phạt, còn chịu cực hình nữa là đằng khác. Nhưng Ôn Ngọc bị giải lại chả ra dáng bị giải, nói đúng là được dẫn đi thì hơn.
Hắn được đưa đến trước cổng phụ vào điện thánh. Quay lại mắt thấy hai tên lính đã quỳ một gối xuống kính cẩn: "Chúng thần tham kiến Ôn công tử."
Mặc dù được sắc phong Hoàng hậu, Thái hậu gì đấy nhưng Ôn Ngọc lại không thích người khác gọi mình như vậy, vì thế mới bắt họ gọi hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493926/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.