Làn gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động những tán lá tạo nên vài âm thanh "xào xạc". Một nam nhân vận bạch y thanh thoát ngồi dưới tán Tử Đằng nhấp một ngụm trà, khung cảnh đẹp đẽ đến mức khiến người nhìn cảm thấy yên bình.
Ôn Ngọc giương mắt hướng lên cao, bầu trời không chút gợn mây càng làm cho ánh trăng đêm nay sáng càng thêm sáng.
Hít một hơi, bình yên quá...
Năm năm qua hắn không tưởng tượng được nhiều điều đã xảy ra như thế. Lại nhớ tới Lạc Hà, y hiện tại có ổn không? Có lại bỏ bữa? Khắc Nhĩ không biết đã đến được Bắc Thiên Vân chưa? Hay Đoan Chính có lại làm việc quá sức hay không...
Để được ra ngoài, Ôn Ngọc phải có sự tín nhiệm của Uyển Trúc. Cách mà hắn dùng khiến cho y buộc phải tin hắn. Đó chính là, thành thân.
Ôn Ngọc không thể mất tích lâu hơn nữa, cách nào hắn cũng từng dùng qua. Nhưng thật sự mà nói, Uyển Trúc là một người vô cùng thông minh, hơn nữa là một kẻ có thể đánh đổi mọi thứ chỉ để dành lại một cái gì đó vốn dĩ là của mình.
Mà thời gian của con người không nhiều nên Ôn Ngọc không thể lãng phí.
Lại tiếp tục thở dài, Ôn Ngọc cười khổ cho bước đi này của mình.
...
Hai ngày ở lại nhà của góa phụ, Ôn Ngọc cảm thấy bản thân cực kỳ thích Diệp Uy, cậu ta từ sau khi tỉnh dậy đã lanh lợi năng động hơn rất nhiều. Và đặc biệt, người này cũng là một ca nhi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493921/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.