Tháng ngày trôi qua thật yên bình, Ôn Ngọc nghĩ vậy.
Từ trong tiềm thức, hắn đã vô tình xem An Yên là bà của mình, ngày ngày cùng lão ra vườn hái rau, tối về thì như một lẽ đương nhiên giúp bà xoa bóp chân tay.
Ngày tháng ấy kéo dài được khoảng năm ngày, những người lạ mặt dần tìm đến. Hắn hoảng loạn vì những người hắn không quen cứ một lần lại một lần muốn bắt hắn đi.
"Bà ơi, ta sợ! Những người đó làm sao lại cứ muốn bắt ta?"
An Yên bồn chồn, lo lắng không thôi. Kể từ khi bà ta nhặt về được nam nhân này, những kẻ lạ tay mang kiếm, phi tiêu ẩn nấp xung quanh nhà của bà ta ngày một nhiều.
Có nhiều lần, lão đã muốn đem hắn đuổi đi. Nhưng nhìn lại nam nhân đang ôm bà chặt cứng thế này lại không khỏi mềm lòng.
Đã rất lâu rồi mới có một đứa nhóc thích bám lấy bà như thế.
An Yên xoa đầu hắn, nhỏ giọng nói: "Không sao, không sao. Có bà ở đây..."
Lời của An Yên làm hắn an tâm, lão bà này luôn ở bên cạnh hắn từ khi hắn tỉnh lại đến giờ. Với hắn lúc này, xung quanh chỉ là một thế giới xa lạ, mà An Yên tất lại là cầu nối hắn với thế giới này.
Đêm xuống, không khí xung quanh tỏa hơi lạnh. Trong căn nhà trơ trọi chỉ có hai thân ảnh lẻ loi. An Yên ôm hắn vào lòng dỗ dành: "Hạ nhi ngoan, không sợ. Bà dỗ ngươi ngủ."
Sương Hạ là tên lão bà đặt cho hắn, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493908/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.