Chương trước
Chương sau
Ôn Ngọc tò mò tiến gần, hóa ra là một trong hai người đi cùng với nam nhân mù.

Người này tên gì nhỉ? Ôn Ngọc ngẫm nghĩ, trong đầu bỗng lóe lên một cái tên... Khắc Nhĩ!

Tại sao hắn lại biết tên y? Rõ ràng từ lúc gặp đến giờ y vẫn chưa giới thiệu tên với hắn mà?

Ôn Ngọc không nhúc nhích, thân ảnh kia cũng không động đậy. Suốt một quãng thời gian cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Chết rồi hả? Ôn Ngọc run run, đưa tay động nhẹ vào vạt áo của người nọ.

Dường như cảm nhận được ai đó đang lén lút phía sau mình, Khắc nhĩ quay người lại, như bản năng mà tấn công Ôn Ngọc.

"Ngọc?" Khắc Nhĩ ngạc nhiên, lập tức hồi thần thả hắn ra: "Ngươi sao lại lén lút đến sau lưng ta làm gì hả?"

Ôn Ngọc kinh hoảng, với sức lực vừa rồi. Y thật sự có thể một cái động tay mà giết chết hắn!

Hắn giương ánh mắt mù mịt nhìn nam nhân, sợ hãi một phát chạy biến.

"Này." Khắc Nhĩ nhìn thân ảnh bỏ đi xa mà lòng nặng trĩu. Y siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.

Hắn thật sự đã hoàn toàn quên y rồi sao?

Không thể nhớ lại?

...

Sáng hôm sau, như thường lệ. Ôn Ngọc xuống phiên chợ buổi sáng ngoài Lưu Vân cung để dạo chơi. Đương nhiên là hắn trốn tất cả mà rời đi.



Con đường nhộn nhịp, kẻ rao người bán hối hả. Những đứa trẻ được mẫu thân nắm tay dắt đi chợ sáng, tay còn lại rảnh rỗi cầm một que kẹo hồ lô thơm ngon.

Những bà cụ ông cụ gánh hàng mời chào khách nhân. Những tửu lâu, tửu quán cũng lần lượt bắt đầu khai mở.

Ôn Ngọc lúc đó hoàn toàn không hề hay biết rằng, bản thân đã bị những kẻ xấu xa man rợ nhắm vào.

Hắn đi lang thang quanh khắp con đường, thưởng thức không khí mới mẻ thú vị. Bất chợt, khi hắn lơ là, tầm mắt đột nhiên tối lại....

Qua một lúc hắn mới phát hiện ra, bản thân đang bị ai đó đưa đi.

Không phải một người, mà là đến tận hơn mười người.

Những kẻ này khác với các nam nhân hôm qua, chúng mang trên mình một mùi hôi thối bẩn thỉu. Tiếng cười khanh khách man rợ liên tục vang lên cạnh lỗ tai Ôn Ngọc.

Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phiên chợ hôm nay hắn tham gia nằm ở phía dưới Lưu Vân cung. Mặc dù hôm qua những nam nhân kia có nói với hắn rằng, hắn từng là Hoàng hậu Thiên Vân. Nhưng ở đây là lãnh địa Lưu Vân cung, ngoại trừ nội bộ trong cung thì ngoài ra đương nhiên không ai biết Tam Vân là ai.

Khác với Yến Hòa cung, những người dân sống trong lãnh thổ Lưu Vân cung không biết gì về một đất nước gọi là Thiên Vân quốc cả. Vậy tại sao hắn lại?

Đến lúc tới nơi, Ôn Ngọc mới ngỡ ra lí do là vì sao.

Bởi vì dung nhan của hắn.

Vẻ đẹp của một ca nhi.

...

Nơi Ôn Ngọc đang đứng có tên Hoa Nguyệt lầu. Là nơi dành cho các kĩ nam.

Ôn Ngọc đau khổ vì trạng thái không còn đường lui của mình, hắn phải **** thân cho những kẻ ghê tởm ở đây?

Một gã nam tử cao to vén lên bức màn, trên mặt gã tô đầy phấn son, ánh mắt sắc lẻm quét một lượt từ đầu đến chân nam nhân.

Ôn Ngọc run lên một cái đầy hoảng sợ.

Gã nam tử nhướn mày, rồi khẽ nhếch khóe môi. Quay ra ngoài ra hiệu với ai đó.

Sau một đoạn thời gian khi gã nam tử ra hiệu, một kẻ biến thái khác tiến vào.

Người này gương mặt, Ôn Ngọc không biết phải dùng từ thế nào để diễn tả. Tên biến thái hai mắt sáng rỡ, lảo đảo lại gần, hê hê cười: "Mỹ nhân..."



Tên biến thái đè hắn xuống giường, so với sức lực Ôn Ngọc đương nhiên không bằng, càng vùng vẫy càng chìm vào tuyệt vọng.

Tên biến thái thỏa mãn, chậm rãi một tay đè hắn xuống giường, một tay cởi bỏ y phục của chính mình.

Sau khi tên biến thái thoát y thành công, cảnh tượng trước mắt làm Ôn Ngọc muốn la toáng lên.

Tên biến thái cũng cởi hoàn toàn y phục của hắn, không vội vàng nới lỏng ***. Ôn Ngọc kinh hãi: "Khốn nạn! Thằng khốn! thả ta ra!" Hắn dùng sức cắn loạn trên tay tên biến thái. Nhưng... vô vọng.

Khóe mắt Ôn Ngọc đỏ ửng, từng trận ký ức đột nhiên ùa về.

Tên biến thái ha ha cười, lại tuôn một loạt lời ***, gã an ủi: "Làm xong ta cho ngươi tiền, ngoan nào ngoan nào."

Lời lẽ làm cho Ôn Ngọc muốn nôn mửa, hành động của gã càng làm hắn thấy thập phần tởm lợm.

Tên biến thái lè lưỡi, liếm lấy ***, Ôn Ngọc ra sức giãy ra nhằm thoát khỏi cái tay như gông xiềng của gã. Nhưng càng giãy hắn chỉ càng cảm thấy tuyệt vọng.

"Khốn nạn! Thả ta ra! Cái tên biến thái chó chết! Đồ sắc lang! Đồ kinh tởm! Ta mới không cần tiền của ngươi! Khốn nạn..." Hắn khóc nấc, thứ khổng lồ kia của tên biến thái tiến vào trong hắn.

"Phốc." Một kiếm từ phía sau tên biến thái xuyên qua da thịt, tên biến thái đau đớn chao đảo, *** cũng theo lực ngã xuống của hắn mà rút ra.

Ôn Ngọc lõa *** nằm trên giường kinh hoảng không ngừng khóc.

Khắc Nhĩ nhìn thấy thảm cảnh, phóng như bay đến ôm hắn vào lòng. Dùng chăn gói người lại, giận dữ quát lớn: "Khốn kiếp! Cái lũ chết tiệt này..." Tim Khắc Nhĩ như muốn nổ ra, cảm xúc hỗn loạn hòa thành một.

Tức giận.

"Phải khiến tên khốn này chết không toàn thây!"

Lạc Hà thất thần, thay Khắc Nhĩ ôm lấy hắn. Đoan Chính và Khắc Nhĩ trực tiếp xử lý đám người nọ.

"Ngọc..." Lạc Hà nghẹn ngào, run rẩy ôm chặt lấy hắn không ngừng nỉ non: "Ngọc, Ngọc, Ngọc à..."

Tên biến thái kia, không thể chết sớm như vậy, ngay tức thì bị đao của Túc Viên cắt lìa một cánh tay. Không những thế ***** *** cũng bị cắt đứt.

Gã đau đớn nằm quằn quại trong vũng máu, la hét thảm thiết.

Khắc Nhĩ đen mặt, thấy Uyển Trúc thất thần lặng thinh đứng một bên thì buông lời cảnh báo: "Chuyện này, Lưu Vân cung các ngài có giải thích gì không?"



Uyển Trúc trầm mặc, cúi đầu làm ra hành động ôm quyền, cung kính: "Lưu Vân cung không xen vào. Là do ta không lường trước sự tình, ta sẽ một lần giải quyết kẻ đứng sau. Những người ở đây, tùy Tam đế định đoạt."

Khắc Nhĩ lườm y, buông một tiếng "hừ" rồi cùng Đoan Chính bỏ đi: "Đưa Hoàng hậu và Lạc đế hồi cung!"

Khắc Nhĩ tuyệt đối không để hắn lưu lại một nơi nào nguy hiểm rình rập nhiều như vậy. Rõ ràng chỉ là dạo phố cũng bị bắt cóc?

Uyển Trúc sắc mặt cực kì tệ hại, nói với Kiều Thương: "Đem ám vệ, bắt hết bọn cấu kết làm loạn Lưu Vân cung!"

"Phải khiến cho bọn hắn, nếm mùi địa ngục khi còn sống hết cho ta!" Uyển Trúc quơ tay làm bể hết các bình quý trong lâu. Tiếng vỡ loảng xoảng nghe thật chói tai, những kẻ có mặt, ngoại trừ tên biến thái đã dần tắt hơi thở, ai ai cũng dấy lên một nỗi sợ kinh hoàng.

Bọn chúng, đã làm ra một việc cực kỳ sai lầm!

...

Lâm Uyên hay tin cũng nhíu mày, trầm ổn nói với Cẩm Minh: "Chúng ta rút thôi."

Cẩm Minh: "Ngài không bắt hắn nữa?"

"Hừm, lắm chuyện. Nơi này không nên ở lâu. Quay về Yến Hòa cung rồi nói tiếp!"

"Tuân lệnh."

...

Xe ngựa phò tá quân vương hồi cung diện thánh, tướng tá từ Bắc Thiên Vân cũng phải đi theo, Ôn Từ và Lưu An được Khắc Nhĩ sắp xếp quay lại thành Nam Sơn. Y nói: "Ca ca ngươi không có chuyện gì, quay về quản thành, khi nào hắn tỉnh ta sẽ lại đem hắn tới."

Khắc Nhĩ nói như vậy, Lưu An và Ôn Từ cũng không thể từ chối, đành phải quay lại thành trì Nam Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.