Ôn Ngọc bỏ ra khỏi quán trọ, hòa nhập vào đám đông nhảy múa.
Hắn giống hệt như một đứa trẻ, mà đứa trẻ này lại không hề hay biết mối nguy hiểm mà nó phải đối diện phía trước.
Kể từ khi hắn xuyên không đến đây, hắn đã gặp qua Tam đế đầu tiên. Và kể từ lúc đó, Tam đế chính là cái bóng vô cùng thân cận của hắn, hắn đã vô thanh vô thức ỷ lại vào bọn y đến mức mà thiếu họ hắn sẽ không thể sống được.
Ôn Ngọc vốn dĩ không hề hay biết chuyện đó.
Và có lẽ không phải hắn không biết mà là do hắn cố ý không muốn nhớ lại.
Ôn Ngọc vô tư chơi đùa, vô tư quên hết tất thảy không vội vàng lo lắng sầu muộn là do hắn được Tam hoàng che chở, cho dù hắn không biết nhưng sự thật đã chứng minh là thế.
Tam hoàng quá dung túng hắn.
"Hắn đâu rồi?" Giọng Khắc Nhĩ trầm khàn. Đôi mắt y vô hồn buông trong không trung.
Tên lính bất giác run rẩy, miệng nói cũng không tròn vành rõ chữ: "Bẩm, bẩm Thái thượng... đều không tìm thấy..."
Khắc Nhĩ quăng mạnh chiếc bình sứ quý hiếm tại quán trọ, bình quý giá thoáng chốc vỡ nát thành từng mảnh rơi vãi xuống sàn.
Tên lính canh run rẩy dữ dội, hai hàm răng va với nhau cầm cập, mặt xanh như tàu lá chuối, khẩn khoản van nài: "Cầu Thái thượng, cầu Thái thượng tha mạng!"
Khắc Nhĩ hai mắt như chứa hai con dao găm đoạt mạng. Vừa rồi Lạc Hà vì tên khốn khiếp đó bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493901/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.