"Khắc nhi đâu rồi?" Ôn Ngọc bỗng nhiên tò mò, kể từ khi Đoan Chính và Lạc Hà chạy đến, hắn đã thấy y bị Đoan Chính kéo đi, kể từ lúc đó cũng không gặp lại.
Đúng như dự đoán, vừa nhắc đến Khắc Nhĩ, mặt của Lạc Hà tức thì trầm xuống. Y bình thản hỏi: "Ngươi còn có thể nghĩ đến đệ ấy?"
"Làm sao không nghĩ? Là do ta sai trước mà?" Ôn Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng vội nhảy dựng: "Y đâu rồi? Các ngươi đã làm gì vậy?"
Lạc Hà cười khổ, sao giống như bọn ta mới là người sai khi lấy đi vật báu của ngươi nha?
"Ngươi không thể ra ngoài, ta sẽ cho người gọi y đến." Nói rồi Lạc Hà đứng lên, vén rèm bước đi khỏi.
Còn một mình hắn ở trong, Ôn Ngọc có hơi suy tư. Kẻ đen đúa lúc đấy đã đuổi theo hắn là ai? Vì sao lại muốn giết hắn? Còn có nam nhân lạ mặt kia nữa.
Ôn Ngọc nghĩ ngợi một hồi, Khắc Nhĩ cũng bước vào.
Hai mắt vô thần kia của y vừa liếc thấy hắn, đột nhiên ngấn nước, môi mỏng mím lại.
Đợi đến khi Ôn Ngọc ra hiệu cho y đến, y mới chậm rãi đến gần.
"Khắc nhi tại sao lại tiều tụy như thế?"
Khắc Nhĩ kinh ngạc: "Ngươi, ngươi là..."
Ôn Ngọc mỉm cười hôn nhẹ lên khóe môi y: "Là ta."
Khắc Nhĩ chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn lướt qua của người nọ, y run rẩy ôm chặt eo hắn: "Là ngươi, cuối cùng ngươi cũng quay lại. Ngọc, Ngọc... phu quân của ta..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493897/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.