"Ngươi cương quyết không trả lời ta?"
"Ta nói rồi. Ta không biết."
Ôn Ngọc ngẫm lại, quả thật như thế. Hắn không có tư cách gặn hỏi một cung chủ cao cao tại thượng như vậy.
"Ngươi không nói ta không giúp được ngươi."
"Ngươi giúp thế nào?" Lâm Uyên nhíu mày: "Nếu ta nói thì ngươi có cách tẩy sạch tội chết cho phụ thân ta sao?" . Truyện Việt Nam
"Có cách." Ôn Ngọc trầm ổn đáp một tiếng.
Lâm Uyên mềm lòng, chần chừ một lát mới cẩn trọng nói: "Năm đó phụ thân ta đang đóng quân ở biên giới. Tiên đế có lần đã ở lại chỗ này."
"Y không nói với ta." Ôn Ngọc thản nhiên.
Lâm Uyên tức thì trả lời: "Lúc đó y đang bị thương và mất trí nhớ."
"Hửm?"
"Y dẫn theo một đứa nhóc bằng tuổi ta, lạc vào chỗ của Yến Hòa cung sau đó vô tình gặp ta rồi xin một bát cháo cho nhóc ấy." Lâm Uyên hồi tưởng: "Ta thấy vòng cẩm thạch rơi từ tay nải của y nhưng không nhắc. Bởi lẽ, chiếc vòng ấy quá đẹp."
"Ta lúc đó nổi lòng tham..."
Lâm Uyên chậm rì rì kể lại: "Sau đó mẫu thân mới nói cho ta biết, y là Tiên đế. Còn vòng kia là vòng trường sinh."
Ôn Ngọc nhíu mày: "Ngươi nói Uyển Trúc lúc đó có dắt theo một đứa trẻ?"
Lâm Uyên gật đầu: "Tên đứa bé ấy, ta nghe không nhầm thì là Diệp... Diệp gì đó."
"Ta đoán là Diệp Uy."
"Ngươi theo dõi Diệp Uy?"
"Phải, đã theo dõi rất lâu. Nhưng tên nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493891/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.