"Ngươi lại bị bắt nữa?" Diệp Uy đang cùng Lạc Minh thưởng rượu ngon vừa trông thấy Thuần Nhã cõng hắn về thì sốt ruột, từ tay y đoạt hắn đi.
"Có lẽ." Ôn Ngọc gượng cười: "Ngươi thả ta xuống đi! Ta có thể đi lại rồi."
"Hửm?" Diệp Uy nhếch khóe môi, buông lời khinh bỉ: "Ngươi yếu đuối ở trên lưng Thuần Nhã suốt một đoạn đường, qua tay ta liền khỏe nhỉ?"
"Ta..." Ôn Ngọc nghẹn họng, suýt chút nữa đã bị uy nghiêm kia lấn át, lí rí nói: "Ta về đến cạnh ngươi liền khỏe." Dù miệng nói vậy nhưng tay thì rất nhanh đã đẩy Thuần Nhã ra xa tránh tai bay vạ gió không nên.
"Hừ." Diệp Uy quay người đi vào trong ngồi xuống bên cạnh Lạc Minh mà cầm lấy ly rượu. Bốn bề gió nhẹ thổi qua cùng với hương sen từ hồ phảng phất, hai người thoáng chốc như biến thành bức tranh tĩnh mặc mê người. Ôn Ngọc đến bên cạnh Diệp Uy cũng chậm rãi ngồi xuống, như đương nhiên nâng lên ly rượu: "Lạc Minh năm nay cũng đã tròn mười tám rồi nhỉ?"
"Vâng, tổ phụ." Lạc Minh đáp ngay. Ôn Ngọc trầm mặc suy tư, phút chốc lại hỏi: "Ngươi thấy, nữ tử Trương Dương kia thế nào?"
Lạc Minh kinh ngạc: "Ý người là Trương Quý phi?"
"Phải." Hắn nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng tràn tới cổ họng, Ôn Ngọc cau mày ngăn lại ly thứ mấy hắn cũng không biết của Diệp Uy: "Đừng uống nữa."
Diệp Uy nghe lời không uống nữa, hướng mắt ra ngoài nhìn về nơi xa xăm, đồng thời làn da trắng trẻo của y bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2493855/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.