Sáng sớm, ánh mặt trời lười biếng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào trong biệt thự nhà họ Tần.
Trong phòng bếp, Tần Tinh Thiên mặc một bộ quần áo giống như áo giáp, một tay cầm mặt nạ bằng sắt, một tay cầm xẻng nấu ăn, thấp thỏm đứng trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, nhìn vào món trứng rán trong chảo.
Món trứng rán phát ra âm thanh xèo xèo, Tần Tinh Thiên không nhịn được kêu lên: “Anh ơi, anh ơi, nó sẽ không nổ chứ!”
“Trời ơi đáng sợ quá! Em sẽ không làm nổ nhà bếp của chúng ta chứ?”
“Lúc nào thì món trứng rán này mới chín, đã qua ba mươi giây rồi!”
“Ồn ào” Ở một góc khác của phòng bếp, Tân Tinh Vân đang thoải mái sắp xếp các loại rau củ quả đã được cắt xong thành tạo hình rất bắt mắt.
“Anh ơi…”
Giọng nói của Tần Tinh Thiên vẫn chói tại nhà cũ.
Rốt cục cậu bé cũng không nhịn được nữa, cậu bé nhíu mày, ngước mắt nhìn cậu nhóc: “Đầu tiên, khí thiên nhiên rất an toàn, chỉ cần không bị hở thì nó rất khó nổ”
“Thứ hai, anh để lửa rất nhỏ, nhà bếp của chúng ta không yếu ớt như vậy đâu.”
“Thứ ba, ba mươi giây mới chỉ là sự bắt đầu, em phải kiên nhẫn”
Nói xong, cậu bé nhìn bộ áo giáp trên người Tần Tinh Thiên đầy ghét bỏ: “Anh nhớ bộ áo giáp này giá ba trăm triệu nhỉ?”
Tân Tinh Thiên hơi khựng lại, gật đầu: “Hình như thế”
Bộ áo giáp này là bộ áo giáp cậu nhóc đã nhìn trúng khi ông nội đưa cậu nhóc tới tham gia một buổi triển lãm khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669435/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.