Diệp Thiên Văn ngã sấp mặt xuống đất, cô ta đau tới mức nhằn mặt nhăn mày, đứng dậy nói: “Bạch Hạo Nam, sao anh không đi chết đi!”
“Nếu tôi chết đi thì ai sẽ chứng kiến bộ dạng xinh đẹp lúc cô ngã chứ.”
Bạch Hạo Nam cười nhạt, lười biếng tựa vào lan can cầu thang: “Ông cụ sắp về rồi, ông cụ bảo tôi tìm cô về cùng ông cụ.
“Nếu không cô cho rằng tôi sẵn lòng tìm cô chắc?”
Diệp Thiên Văn mím môi, xác nhận Bạch Hạo Nam không nghe thấy cuộc đối thoại lúc trước giữa cô ta và chị Lương. Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, thở phì phì, đi vòng qua anh ta.
“Cô Diệp.”
Nhìn theo bóng lưng của cô ta. Bạch Hạo Nam thờ ơ lên tiếng: “Mộ Ngôn rất thích Tô Ánh Nguyệt.
Người phụ nữ kia dừng bước.
Giây tiếp theo, Diệp Thiên Văn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Nam chăm chăm: “Anh nói với tôi chuyện này làm gì?”
“Tôi hy vong cô có thể hiểu rõ.”
Bạch Hạo Nam vươn vai: “Lúc đầu, anh hai của Tần Mộ Ngôn đưa cô về nhà họ Tần là để cô làm con gái nuôi nhà họ Tần.”
“Không có ai coi cô là vợ chưa cưới của Tần Mộ Ngôn hoặc con dâu nuôi từ bé. Vì thế, cô cùng lắm cũng chỉ là một cô em gái không có quan hệ máu mủ gì với Tần Mộ Ngôn mà thôi, đừng mơ mộng quá nhiều.”
“Vốn dĩ anh ấy cũng chẳng yêu thích gì cô, cho dù năm đó cô đã tìm thấy Tần Tinh Vân và Tần Tình Thiên cho anh ấy nhưng anh ấy cũng không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669429/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.