Trong biệt thự nhà họ Tần.
Khoảnh khắc Tần Tinh Thiên cúp điện thoại với Tô Ánh Nguyệt, Tần Tinh Vân đã mở máy tính của Tô Huyền Anh ra.
Hai anh em ngồi trước máy tính xem từng bức ảnh mang thai của Tô Ánh Nguyệt
“Nếu lúc đó mẹ đang mang thai hai chúng ta thì thật là tốt”
Tần Tinh Thiên ôm gối ôm có chút phiền muộn thở dài.
Tần Tinh Vân đã thay đổi tư thế thoải mái của mình trên một chiếc ghế nhỏ: “Trên đời không có nhiều nếu như như vậy?
Mẹ của hai cậu bé đã chết là chết rồi.
Bố nói lúc trước bố đã tận mắt nhìn thấy thi thể mẹ bị đốt thành than trong đám cháy khi được vận chuyển ra ngoài.
Mỗi năm vào ngày làm giỗ của mẹ, hai cậu cũng sẽ đi thắp nhang cho mẹ.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt gả vào, cũng là Tân Tinh Vân đề nghị với Tần Tinh Thiên gọi là mẹ chứ không phải mẹ.
Bởi vì hai cậu có mẹ của riêng mình.
“Em chỉ tùy tiện nói thôi mà”
Tần Tinh Thiên bĩu môi, cậu bé đương nhiên biết không có khả năng.
Nói xong, cậu bé quay đầu nghiêm túc nhìn Tần Tinh Vân: “Anh, anh nói bố sẽ không thật sự ghét bỏ mẹ chứ?”
Tần Tinh vân cau mày: “Anh không biết”
Nhưng cậu bé biết chính là thay vì chờ bố sau này thật sự yêu mẹ lại để cho bố biết, không bằng hiện tại cho bố biết.
Loại chuyện này nên sớm không nên muộn.
Nếu yêu không đủ có thể sẽ không quan tâm nhiều.
“Em không nghĩ bố cảm thấy phiền”
Tần Tinh Thiên cầm lấy sữa chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669416/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.