Tần Mộ Ngôn khẽ cau mày, đưa tay ôm chặt Tô Ánh Nguyệt vào trong lòng, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Không cần thuốc mà khỏi?”
Tô Ánh Nguyệt mặt đỏ cả lên, cô lặng lẽ gật đầu: “Đúng”
Thực ra cô cũng không biết tại sao, dường như từ lúc bắt đầu, cô đã không hề chán ghét sự đụng chạm của Tần Mộ Ngôn.
Đây là tình huống chưa từng xuất hiện qua trong cuộc sống trước đây của cô.
Người đàn ông này, dường như có một sự lôi cuốn nào đó…
Tần Mộ Ngôn ôm lấy cô, bàn tay to khỏe khoắn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Vậy chúng ta đều là liều thuốc của nhau”
Chứng sợ phụ nữ của anh, cũng là sau khi gặp cô, được chữa hết một cách thần kì.
Trên thế giới này, có thể có một người có những nỗi khổ y như mình, còn có thể tự cứu chữa lẫn nhau, việc này vốn dĩ có thể xem là một loại duyên phận không?
Bộ dạng hai người ngồi ở ghế sau lòng vòng quanh co, khiến cho Bạch Tuấn Kiên đang lái xe cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh ta lặng lẽ đặt vách ngăn trong xe xuống, không chút phân tầm nhìn về phía trước.
Vách ngăn vừa được hạ xuống, đem hàng ghế trước và sau của xe giống như chia thành hai không gian vậy.
Tô Ánh Nguyệt giật mình: “Đây là…”
“Một con chó độc thân không muốn ăn thức ăn cho chó nữa”
Giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Ngôn mang theo một chút ý cười.
Nói xong, anh cúi người xuống, đặt Tô Ánh Nguyệt giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669409/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.