Dựa vào cái gì?
Ngọn lửa trong mắt người đàn ông càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, càng ngày càng biến thái.
Cuối cùng, anh ta trực tiếp sải bước xông lên, giữ chặt vai Tô Ánh Nguyệt: “Em dựa vào cái gì mà không cần anh nữa chứ?”
Hôm nay cô muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.
Tô Ánh Nguyệt không ngờ, Trình Hiếu Quân vậy mà lại muốn cứng với cô.
Cô nhíu mày, nhìn xung quanh không có người, bên môi nở nụ cười lạnh.
Quả thật, bình thường tính tình của cô rất tốt, cũng chưa bao giờ đánh nhau với người khác.
Nhưng điều này không có nghĩa là Trình Hiếu Quân có thể chiếm lời từ phương diện này.
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt xẹt qua tia lạnh lùng: “Buông tay ra”
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của cô cho anh ta.
Trình Hiểu Quân đã tiếp cận trạng thái bị bệnh, sao có thể thật sự buông tay chứ?
Anh ta giữ chặt vai Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, em cho anh một cơ hội đi”
“Tại sao em lại không cho anh cơ hội chứ?”
“Không phải em đã từng thích anh nhất sao?
“Ánh Nguyệt, phịch”
Lời phía sau của Trình Hiếu Quân vẫn còn chưa nói ra, đã bị vật cả người ngã xuống đất.
Tô Ánh Nguyệt quỳ một gối lên cổ tay anh ta, rắc một tiếng, cổ tay người đàn ông bị trật khớp.
Trình Hiếu Quân đau đến nỗi ôm cổ tay lăn lộn trên đất.
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Đừng tùy tiện động vào tôi”
“Tôi phải kiện cô”
Trình Hiếu Quân nghiến răng nghiến lợi.
“Như vậy mà đã muốn kiện tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669402/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.