Lúc này tổng giám đốc mới chú ý đến người phụ nữ bên cạnh Tần Mộ Ngôn.
Cô mặc một bộ lễ phục hở lưng màu xanh lam, làn da trắng như tuyết, trang điểm nhã nhặn, ngũ quan tinh xảo.
Anh ta ngạc nhiên một lúc lâu mới hồi thần: “Cô… cô chính là Tô Ánh Nguyệt sao?”
“Là cô ấy”
Thấy tổng giám đốc nhìn Tô Ánh Nguyệt không buông, Tần Mộ Ngôn lạnh mặt cởi áo ngoài khoác lên người cô, sau đó bá đạo ôm cô vào lòng: “Sao vậy, anh cảm thấy, vợ tôi nên là người vừa xấu vừa quê mùa sao?”
Tổng giám đốc ngạc nhiên trừng to mắt.
Bây giờ anh ta đã biết cái gì không nên bát quái rồi.
Cô Tô Ánh Nguyệt này vậy mà lại là vợ của Tần Mộ Ngôn?
Anh ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Tô Ánh Nguyệt nữa: “Là tôi có thành kiến với diễn viên đóng thế, là lỗi của tôi”
“Tôi chỉ là không ngờ bà chủ lại là một người thanh tâm quả dục như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng lại cảm tâm làm diễn viên thể thân trong giới giải trí”
“Bà chủ và ông chủ thật là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc”
Tổng giám đốc vắt óc tìm kiếm những mỹ từ mà mình nghĩ ra được.
Thái độ trước sau của a Vì vậy cô quay mặt đi: “Chồng ơi, chúng ta lên tầng đi.”
Lời của người phụ nữ, khiến cơ thể Tần Mộ Ngôn khẽ dừng lại. Anh ta trái ngược khiến Tô Ánh Nguyệt có chút buồn cười.
Nhưng cô lại cảm thấy cười trước mặt tổng giám đốc, thì không được tốt lắm.
Anh cúi đầu nhìn cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669397/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.