“Phụt” 
Tần Nam Phong đang uống nước ở hàng ghế đầu phun ra một ngụm. 
Nếu anh ta đoán không làm thì “người lớn tuổi” mà thím nhỏ nói chắc là chú Tần Mộ Ngôn của anh ta. 
Anh ta cố nín cười: “Quả thực, thầy Tần là một người có tuổi, tâm tính lại khá trẻ” 
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, dường như cô đã đoán đúng, thầy Tần này hẳn là một người chừng năm mươi tuổi. 
Vì vậy, cô tiếp tục mỉm cười rồi nói: “Tôi muốn mua một số quà tặng cho thầy Tần” 
“Mặc dù tôi nghĩ một người có địa vị như vậy hắn là sẽ không thiếu quà tặng, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ tấm lòng của mình.” 
Sau đó, cô nghiêm túc nhìn Lạc Hân một cái: “Cô có thể sắp xếp cho tôi gặp thầy Tần được không?” 
Lạc Hân giật mình, ngước mắt lên nhìn Tần Nam Phong. 
“Có thể có thể” 
Tần Nam Phong xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Lạc Hân và thầy Tần khá thân thuộc, để cô ấy sắp xếp cho thím nhé” 
Lạc Hân: “…” 
Cô ta và Tần Mộ Ngôn thật sự không quen. 
Nhưng vì Tần Nam Phong đã nói như vậy, cô ta chỉ có thể xấu hổ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp” 
“Để tôi xuống ở ngã tư phía trước đi.” 
Tô Ánh Nguyệt liếc qua cửa sổ xe, ngã tư trước mặt cô vừa vặn là một trung tâm mua sắm lớn. 
“Tôi sẽ mua quà ngay bây giờ, nhân tiện mua thứ gì đó ngon cho Tinh Vân và Tinh Thiên” 
Tần Nam Phong gật đầu ra lệnh cho tài xế để Tô Ánh Nguyệt xuống. 
“Tại sao anh không nói với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669372/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.