Người phụ nữ váy đen nằm trên mặt đất rên rỉ. 
Tần Mộ Ngôn lạnh lùng cất khẩu súng lục đi, quay đầu liếc nhẹ Tô Ánh Nguyệt đang ngẩn người, “Không sao chứ?” 
“Không…không sao…” 
Trong cơn hoảng loạn, Tô Ánh Nguyệt sốc lại tinh thần, lắc đầu ngao ngán. 
Mặc dù ở phim trường, cô thường xuyên nhìn thấy đạo cụ diễn là khẩu súng lục này nhưng hàng thật thế kia thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy. 
Và chỉ mới vài phút trước thôi, Tần Mộ Ngôn đã dùng khẩu súng đó bắn vào chân của người phụ nữ kia. 
Mùi máu tanh lan ra khắp nơi khiến tay chân cô bủn rủn. 
“Có thật là không sao không?” 
“Thật mà…” 
Anh quay đầu, đi về hướng cánh cửa. 
Khi đến cửa, anh vẫn chưa thấy cô đi theo nên nhướng mày, quay đầu lại, “Sao còn chưa đi?” 
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, “Tôi…” 
Chân cô run đến mức đứng dậy không nối. 
Thấy cô ngập ngừng, anh cũng đoán được phần nào lý do cô chưa rời đi. 
Anh lắc đầu bất lực, sải bước tiến đến chỗ cô rồi bế cô lên. 
Tô Ánh Nguyệt mím môi, có chút ngượng ngùng khi đổ vào lồng ngực anh nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh bế ra ngoài. 
Dựa vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được nhịp thở lẫn nhịp tim của anh khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên trong phút chốc. 
“Ánh Nguyệt!” 
Ngay khi bước ra, Phúc Quý Ngân đã sốt sắn chạy tới, “Ánh Nguyệt! Cậu có sao không?” 
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Phúc Quý Ngân, “Không sao!” 
Chỉ là chân run quá nên… 
“Sao lại như thế?” 
Phúc Quý Ngân cúi đầu thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669345/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.