Tô Ánh Nguyệt đã năm mơ. 
Cô năm mơ thấy Tân Mộ Ngôn ôm hai đứa bé, tuyệt vọng lao ra khỏi đám cháy. 
Ngọn lửa lớn đã thiêu cháy quần của canh, nhưng anh hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới nó. 
Lúc anh ôm hai đứa bé chạy ra khỏi đám cháy, cả người anh đã cạn kiệt sức lực rồi. 
Sau khi đưa đứa bé cho bác sĩ, anh ngất xỉu tại chỗ. 
“Tân Mộ Ngôn…” 
“Tân Mộ Ngôn!” 
Cô gọi tên anh, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh. 
“Mơ thấy ác mộng à?” 
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông. 
Tô Ánh Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt cô là khung cảnh xa lạ khiến cả người cô ngơ ngác trong phút chốc. 
Qua một lúc sau, cô mới nhớ ra tối hôm qua mình đã gặp Tân Mộ Ngôn bị thương nên đã đi theo Bạch Tuấn Kiên để chăm sóc cho anh. 
Cuối cùng cô nằm bò bên giường bệnh của anh rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biế Cô ngẩng đầu lên, đối diện với cô là ánh mắt không nhìn thấy đáy của Tân Mộ Ngôn. 
Lúc này người đàn ông đang dựa vào đầu giường, bả vai bên trái vẫn còn quấn băng gạc, nhưng tay phải lại đang lật giở các tài liệu được đặt trên chân. 
Tô Ánh Nguyệt cau mày. 
Đã là lúc này rồi mà vẫn còn làm việc? 
Người đàn ông này là người cuồng công việc đấy à? 
Không muốn mạng sống nữa à? 
Cô trực tiếp đứng dậy, giật lấy tài liệu trong tay anh: “Anh nghỉ ngơi cho tốt đi” 
Người đàn ông lạnh nhạt nở nụ cười: “Chỉ là vết thương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669339/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.