“Mẹ, tại sao mẹ lại không có bảo vệ tốt cho con” “Mẹ, con rất nhớ mẹ đó, tại sao mẹ không đến tìm con. “Mẹ, con rất muốn sống cùng mẹ…” Nhìn dáng vẻ nước mắt tuôn như mưa của cô nhóc, trái tim cô như sắp nát vụn. Cô liều mạng mà đuổi, liều mạng mà đuổi, thế nhưng cô bé kia dường như cách cô rất xa, cho dù cô có đuổi thế nào, bắt thế nào, đều không bắt được. Nhưng cô cuối cùng vẫn bắt được. Cô ôm cô nhóc thật chặt vào trong long: “Là mẹ sai rồi, mẹ không có bảo vệ tốt cho con…” “Mẹ “Mẹ ơi” Lúc này, phía sau cô vang lên hai giọng nói cùng một lúc. Tô Ánh Nguyệt vội vã ôm bé gái quay đầu lại. Phía sau là Tần Tinh Thiên cùng Tần Tinh Vân ánh mắt đầy vẻ bỉ thương. Hai anh em nhìn cô, nước mắt rơi xuống không có một tiếng động: “Mẹ không muốn bọn con nữa sao?” Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, cô một tay ôm con gái, một tay đưa về phía hai đứa trẻ, muốn lau nước mắt của Tần Tinh Vân: “Đừng khóc, mẹ muốn các con mà.” “Mẹ muốn các con!” “Mẹ muốn!” Tô Ánh Nguyệt trực tiếp ngồi bật dậy trên giường.
Giấc mơ biến mất, trên người cô toàn là mồ hôi lạnh. Cô túm chặt cổ áo, thở hổn hển hồi lâu, tâm trạng mới chậm rãi thoát được khỏi cơn ác mộng kia. Cuối cùng, cô gái thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nằm trở lại trên giường. Nhưng làm thế nào cũng đều không ngủ được. Liếc mắt nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ sáng. Lại ở trên giường đấu tranh hồi lâu, Tô Ánh Nguyệt cuối cùng vẫn quyết định rời giường. Lúc ra cửa đi ngang qua phòng đọc sách. Cánh cửa phòng đọc sánh khép hờ. Người đàn ông bên trong đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính. Đầu bên kia máy tính thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng nước ngoài. Anh vẫn đang họp. Tô Ánh Nguyệt mím môi, nhớ tới anh đã từng nói, họp đa quốc gia, một mình anh thức đêm, dễ chịu hơn để mười mấy quản lí cấp cao bên đó thức đêm. Cô đứng ở cửa, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông, nghe anh nói tiếng Pháp một cách thuần thục, trong lòng có những rung động không nói thành lời. Mãi đến khi… Mãi đến khi Tần Tinh Thiên còn đang ngái ngủ xuất hiện ở trước mặt cô: “Mẹ, chào buổi sáng” “Mẹ sáng sớm đứng ở cửa phòng đọc sách của bố nghe trộm cái gì đây?”
Tiếng của cậu nhóc không nhỏ. ‘Vừa dứt lời, người đàn ông đang nói tiếng Pháp trong phòng đọc sách ngừng lại. Cô mím môi, theo bản năng mà liếc mắt về phía trong phòng đọc sách. ‘Vừa vặn đối diện với cặp mắt sắc bén thâm sâu của anh. Đôi mắt của người đàn ông này quá nguy hiểm, như là có ‘thể xuyên thủng tất cả tâm tình của cô vậy. Tô Ánh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, vội vã bỏ chạy xuống lầu. Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tân Tinh Thiên len lén nở nụ cười. Cậu nhóc ngáp một cái, đẩy cửa phòng đọc sách ra, cũng không quan tâm Tần Mộ Ngôn có còn đang họp hay không, liền trực tiếp bò lên bàn làm việc của anh, ngồi lên bàn làm việc. Cậu ngồi ở bên mép bàn làm việc, đôi chân ngắn mặc một chiếc quần ngủ có họa tiết chú vịt vàng nhỏ, đang đung đưa trong không trung: “Mẹ ở ngoài cửa nghe trộm nhìn lén rất lâu đấy nha.” “Con cảm thấy mẹ không hiểu tiếng Pháp, không phải ở nghe trộm thông tin cơ mật của công ty.” Tân Mộ Ngôn hờ hững liếc mắt nhìn cậu, tắt máy tính đi: “Thế mẹ đang làm gì?” “Mẹ đang nhìn bố đó.” Tần Tinh Thiên trợn trẳng mắt một cái: “Bố, bố tự tin lên một chút đi, mẹ đang nhìn bố đó.” Trong ánh mắt của người đàn ông có chút đắc ý: “Thế tại sao mẹ lại muốn nhìn bố?” Tần Tinh Thiên cau mày suy nghĩ một chút: “Mẹ có thể là đang nghĩ bố chừng nào thì dẫn mẹ đi Đồng Danh.” Tần Mộ Ngôn: “..”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]