Cuối cùng một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. 
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng lao ra khỏi thang máy như đang chạy trốn. 
“Hắt xì!” Từ khách sạn đi ra, Tô Ánh Nguyệt hắt xì một cái thật mạnh. 
Bất giác đêm đã khuya, ngọn gió đêm thổi tới khiến cả người cô chợt rùng mình vì lạnh. 
Dáng vẻ cô mặc bộ đồ ngủ hình chú thỏ hoạt hình, đứng ở cửa khách sạn vô cùng ngộ nghĩnh, người đi đường đều nhìn cô ấy nhiều hơn khi đi ngang qua. 
Tô Ánh Nguyệt quấn chặt bộ đồ ngủ rồi đi về phía bãi đậu xe. 
Chỉ mới đi được vài bước, chiếc mũ tai thỏ trên bộ đồ ngủ của cô đã bị kéo người phía sau kéo lại. 
Cô còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì trước mắt đã tối sầm. 
Người đàn ông ném chiếc áo vest tràn ngập hơi thở lạnh lẽo lên đầu cô: “Mặc vào” Cô kéo chiếc áo xuống rồi nhìn bóng lưng định đạc của người đàn ông: “Không cần đâu” Bước chân của Tần Mộ Ngôn không hề dừng lại: “Nếu em bị bệnh, bọn trẻ sẽ oán trách tôi” Tô Ánh Nguyệt mím môi, chỉ đành ngoan ngoãn khoác áo lên. 
Trên áo anh vẫn mang theo độ ẩm và hơi thở nam tính với mùi bạc hà độc đáo của anh. 
Cô bỗng cảm thấy khuôn mặt có chút nóng bừng một cách khó hiểu. 
Đêm tối ít xe cộ qua lại cho nên Tần Mộ Ngôn lái xe rất nhanh. 
Trên đường trở về, cô ngồi ở ghế sau rồi cẩn thận ngắm anh qua gương chiếu hậu. 
Khi anh nghiêm túc nhìn về phía trước, gương mặt góc cạnh đặc biệt trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669291/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.