Tần Mộ Ngôn ôm cô trở về phòng vậy nhỉ? “Tuổi còn nhỏ mà ý đồ thì lớn.” Tần Mộ Ngôn khẽ khịt mũi hừ một tiếng, bế ngang Tô Ánh Nguyệt vào lòng theo kiểu bể công chúa tiêu chuẩn, vững vàng bước lên lầu. 
Nhiệt độ và hơi thở tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông khiến dòng máu trong người Tô Ánh Nguyệt bắt đầu sôi sục. 
Đây… Đây là lần đầu tiên có được một người đàn ông bế kiểu này. 
Sau sự cố xảy ra vào năm năm trước, cô bắt đầu phản cảm với việc đụng chạm với đàn ông, không muốn tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào. 
Trình Hiếu Quân ở ngoài mặt nói là tôn trọng cô, nhưng thật ra sau lưng đã thay lòng đổi dạ từ lâu rồi, cho nên anh ta chưa bao giờ làm ra những hành động thân mật với cô. 
Thế nhưng, vì sao cô phản cảm với việc tiếp xúc gần với người yêu đã bên nhau năm sáu năm Trình Hiếu Quân mà lại không cảm thấy chán ghét sự đụng chạm của Tân Mộ Ngôn chỉ mới gặp mặt được mấy ngày này? Nghĩ đến đây, trái tim của Tô Ánh Nguyệt lập tức nhảy nhanh hơn một chút. 
Tần Mộ Ngôn bế cô đi tới cửa phòng ngủ. 
Lúc người đàn ông vươn ra một cánh tay để mở cửa, cơ thể của cô bị mất chỗ dựa nên khẽ lung lay. 
Gần như là theo bản năng, cô nhào tới, vươn tay ôm lấy cổ của anh. 
Tại một giây phút ngắn ngủi khi cô nhào lên, môi của cô chạm vào gò má lạnh lùng của anh. 
Cả hai người đều sững sờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669272/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.