Sau khi nhận tội, tổng giám đốc Vương bị cảnh sát đưa đi. 
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận từng li từng tí khẽ di chuyển cơ thể của mình. 
Lòng bàn tay ấm nóng của người đàn ông vẫn còn đang thiêu đốt vùng da thịt trên eo cô. 
Trước đó toàn bộ lực chú ý của cô đặt ở trên người vị cảnh sát cùng với tổng giám đốc Vương, cho nên cô không hề nhận ra rằng tư thế giữa cô và Tần Mộ Ngôn mập mờ đến cỡ nào. 
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Không khí mập mờ, ánh đèn dịu nhẹ. 
Khoảng cách giữa hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hô hấp đều đều của đối phương. 
Cô rất ít khi ở gần một người nào như thế này, cho nên có chút không được tự nhiên. 
Nhưng cô khẽ di chuyển, anh cũng di chuyển theo. 
Lòng bàn tay rộng lớn vẫn đang thiêu đốt da thịt trên eo cô, khiến cô đỏ mặt tới mang tai. 
Một lúc lâu sau, cô khẽ cắn môi: “Cậu Ba, mọi người đã đi hết rồi, chúng ta cũng không cần giả và thân thiết như thế này nữa đúng không?” Vừa rồi cô gọi anh là ông xã bằng giọng nói ngọt ngào đến vậy, hóa ra chỉ là làm trò cho những người kia nhìn. 
Người đàn ông vươn tay, kéo cô vào trong lồng ngực của mình, giọng nói trầm thấp cực kỳ quyến rũ: “Vừa rồi em kêu tôi bằng cách gọi khác, không phải cậu Ba.” Hơi thở của anh quá gần, cái đầu đang hỗn loạn của Tô Ánh Nguyệt lập tức chết máy. 
Hình như vừa rồi cô gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669269/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.