Ăn cơm tối xong Cẩm Anh vẫn không thể nào hết tủi thân. Cô nhắn tin cho Nhật An.
Cẩm Anh: *icon khóc* [Tớ buồn quá.]
Nhật An đang gõ code, mở điện thoại rep cô: [Sao vậy? Chiều ngày cậu vui lắm mà.]
Cẩm Anh ngẫm mỗi lần cô phấn khích về việc gì y rằng sau đó lại có thứ đen đủi ập đến đánh cô rớt từ trên chín tầng mây xuống. Dường như thế giới này tồn tại quy luật cân bằng, con người khó mà tránh khỏi.
Cô bịa một lý do: [Tớ lỡ quẹt vết mực lên con gấu bông chiều ngày rồi, giặt mãi không sạch.]
Nhật An chợt nhớ hôm nọ Minh Đức quảng cáo thím cậu chàng bán bột giặt tẩy bay mọi vết bẩn thì phải.
Cậu cất công nhắn tin cho cậu ta: [Hôm trước mày mới bảo thím mày bán bột giặt đúng không?]
Minh Đức bị bố mẹ ép đọ đáp án, đọc tin nhắn của Nhật An càng thêm quạu: [Ông nội ơi, là kem trộn chứ không phải bột giặt.]
Cậu chàng bị cắt ngang nên mất dấu phải dò lại từ câu một, tức chết cậu ta mất. Nhật An nghĩ thầm chắc hôm đấy cậu bận giải đề nên nghe tai nọ xọ tai kia.
[Ờm, vậy kem trộn có tẩy trắng được gấu bông không?]
Minh Đức đập bút xuống bàn, sau khi đi chơi về Nhật An bị ma nhập khùng rồi hả, tự dưng hỏi mấy câu vô tri thế.
[Facebook mày không hay quảng cáo kem trộn à?]
Nhắn xong Minh Đức mới nhận ra cậu hỏi con người này thì có ích gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-co-vet-may-trang/2830107/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.