🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cậu chàng cùng Gia Bảo tròn xoe mắt nhìn: "Nhật An, mày gia nhập đám côn đồ từ lúc nào vậy?"

"Im đi."

Thiếu niên không còn vẻ bụi bặm của ngày hôm qua. Tuy thương tích đầy mình chưa hết nhưng trông cậu vẫn đẹp trai khó tả. Mọi hôm Nhật An làm thiếu niên thờ ơ lãnh đạm thì hôm nay cả người cậu toả ra sự trưởng thành, nghiêm nghị hiếm thấy.

Ngay đến cô giáo cũng khá bất ngờ, xuống kiểm tra cậu từ đầu tới chân.

"Em có vẽ linh tinh gì lên người không đấy?"

Sau khi biết tất cả đều là thật cô mới bảo: "Đám con trai các em đừng nô đùa quá trớn."

Cẩm Anh ngồi cạnh im lặng, may thay cô chỉ bị thương nhẹ, nếu không sẽ làm giáo viên chú ý mất.

Có lẽ Linh Chi bị dọa sợ khiếp vía, từ đó chẳng thấy cô ta bén mảng gần Cẩm Anh nữa, những người gây chuyện với cô không hết nhưng ít đi hẳn. Phi vụ hack camera cứ thế bị hoãn lại mấy hôm. Dạo gần đây có lịch khảo sát đội tuyển học sinh giỏi, đám học sinh đều lo chuyện học hành của mình nên chẳng ai rảnh để ý linh tinh.

Minh Đức cắn khớp hàm cồm cộp: "Tiêu rồi, tao đã học gì đâu, tao mà bị văng khỏi đội tuyển mẹ tao sẽ không để yên cho tao."

Cậu chàng sợ nhất là tịch thu đồ điện tử.

Khảo sát vào cuối tuần, Cẩm Anh đang đứng trước cửa phòng thi đọc kĩ thành ngữ và từ vựng, biết đâu trúng câu nào hay câu đó.

"Cẩm Anh, cậu mang mấy bút cho tớ mượn một cái?"



Cô rời mắt khỏi trang giấy, nhìn Nhật An: "Sao lần nào đi thi cậu cũng quên bút vậy?"

Thiếu niên xoa xoa cánh tay, biểu cảm khuôn mặt phong phú: "Đau quá."

Cẩm Anh mềm lòng lập tức lôi hộp bút đưa cậu mấy chiếc: "Đây cầm lấy, của cậu hết."

Nhật An đạt được mục đích liền hài lòng rời đi. Cẩm Anh ngẫm nghĩ, hình như ai đó càng ngày càng thiếu liêm sỉ.

Kết quả của bài kiểm tra được công bố vài ngày sau đó. Minh Đức hồi hộp, chọn 10 người thì cậu nằm đúng trong top 10. Mẹ cậu chàng nổi giận lôi đình thu hết điện thoại máy tính của Minh Đức.

Cậu chạy theo năn nỉ: "Mẹ ơi con không bị loại là được rồi mà."

Vừa nói vừa giơ móng vuốt cố giữ lại cái điện thoại.

Bà Nguyệt tát thẳng vào mu bàn tay con trai: "Chọn đi thi có 7 người thôi, con học chểnh mảng vậy thì thi sao?"

Minh Đức bĩu môi, vốn dĩ cậu cũng chẳng có ý định đi thi.

"Thái độ gì thế hả? Lên tầng học bài ngay cho mẹ."

Cậu chàng chán nản bỏ về phòng. Nhưng khó đâu gỡ tới đó, chiêu thu đồ cũ rích này không ngăn được Minh Đức.

"Mẹ cho con đến nhà Nhật An học nhóm nhé."

Bà Nguyệt nhớ mang máng hình như Nhật An hay được các thầy cô giáo khen về thành tích học tập, mà lần này thằng bé thi Toán đoạt hạng nhất.

"Được, nhớ phải học hỏi bạn bè đấy."

Minh Đức tươi hơn hoa chìa tay trước mặt bà: "Mẹ đưa con điện thoại để liên lạc."

Sau đó trên tay cậu chàng xuất hiện một cái cục gạch.

"Dùng tạm đi con, bà ngoại không dùng nữa nên mẹ mới xin về."



Minh Đức kiềm chế xúc động muốn nhảy sông, tay run run nhận 'món quà' từ mẹ. Khi cậu chàng gọi tới, Nhật An trông số lạ suýt thì tắt điện thoại.

"Khoan, là tao Minh Đức đây, mày có nhà không để tao qua?"

Nhật An đoán tình hình chắc bị thu điện thoại rồi. Biết trước cậu ta sẽ sang nhà mình nhờ vả cộng thêm than thân trách phận, Nhật An đáp: "Đang định đi chơi."

Đối phương hí hửng: "Vậy qua đây rước tao đi cùng với."

"Đột nhiên không muốn đi nữa."

Minh Đức sắp phát điên: "Tao mặc kệ, tao cứ sang ăn bám mày."

Nói xong cậu vác xe đạp ra ngoài: "Con chào mẹ."

Nhật An không tránh khỏi bị ông tướng kia quấy nhiễu nhưng cậu không còn cách nào khác.

Cẩm Anh xem bảng điểm, cô xếp thứ nhất, sau đó là Thảo Nguyên kém cô 0.5 điểm, khoảng cách chỉ có 2 câu trắc nghiệm. Cô vẫn không hiểu tại sao Thảo Nguyên ghét mình đến thế nhưng cô muốn cô ta phải trả giá đắt cho những gì cô ta đã làm.

Cùng lúc Minh Đức đang yên vị tại nhà Nhật An. Cậu chàng coi như nhà mình, ngồi phịch xuống ghế sofa.

"Êm thật, chỗ này rộng thế mà chỉ mình mày ở thôi á? Trống trải không? Mày có thể tính mời tao ở cùng."

Nhật An nhìn màn hình máy tính: "Sang rồi thì qua đây, tao đang hack camera."

Lần đầu làm hacker nên cậu không quen tay, mò mẫm hơn tiếng đồng hồ chưa thấy gì. Hai người cùng nhau hì hục một hồi mới lần ra địa chỉ IP.

"Mày có thấy tội lỗi không?"

Minh Đức ngồi chồm hổm trên ghế, bất đắc dĩ nói: "Thế mày nghĩ xem còn phương án nào nữa, vào phòng thầy hiệu phó khó như ma."

Hai thanh niên tiếp tục công việc 'tội lỗi', Minh Đức nhìn chằm chằm vào màn hình: "Tao nghĩ được rồi nè."

Nhật An ngừng gõ phím, màn hình bọn họ hiện ra hình ảnh canteen.

"Tra ngày 26 đi."

Cậu chàng chỉ trỏ: "Góc này rõ thật đấy, cả biểu cảm khuôn mặt nữa."

Trong video Thảo Nguyên liếc qua Cẩm Anh trước rồi mới cố tình va vào người cô, tạo dựng hiện trường hệt như mình là người bị hại. Vì confession trường không duyệt mấy bài kiểu vậy nên Minh Đức đành dùng tài khoản phụ giấu tên gửi page 'OTP chữ A nhân đôi' nhờ thanh minh giúp.

Admin đăng bài ngay sau đó, vô số người truyền tay nhau video trích từ camera. Do sợ nhà trường truy vết nên cậu bảo admin xóa bài sau 10 phút.

A: [Lạ nhỉ, tớ vừa thấy page đăng xong mà, không sao tớ lưu video lại rồi.]

B: [Đâu đâu gửi tớ coi.]

Ngay cả máy tính Nhật An cũng phải xóa sạch dấu vết, xong việc Minh Đức khóa tài khoản phụ kia luôn, đúng là làm việc xấu thì thường hay lo xa.

Mọi người bàn tán, truyền tay nhau video: "Nhìn mặt nhỏ đó hiền mà tâm cơ ghê ha."

Hải Yến gửi Cẩm Anh đoạn video, cô khá bất ngờ, thắc mắc cô nàng từ đâu có được.

[Tớ xin của người khác đấy.]

Nhà trường biết tin từ đám học sinh thân cận nhưng không rõ ai đã phát tán video nên đành nhắm mắt làm ngơ, dù sao cũng không ảnh hưởng tới các thầy cô. Tuy nhiên sau đó trường có nhờ người tăng bảo mật cho hệ thống camera.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.