*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ji
[Nhưng đến hôm nay, đến khi nhìn thấy người trước mặt này, ký ức đã mất giống như cánh cửa đóng chặt cũng hé ra một góc]
Sau khi y tá ra ngoài, Trần Phi Lân nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh.
Động tĩnh lớn như vậy, hắn lo lắng không biết cảnh sát giao thông có điều tra ra được điều gì không, hắn muốn gọi điện thoại trước, còn chưa chạm được vào điện thoại đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đến gần.
Đầu hắn còn hơi choáng váng nên chỉ liếc mắt, một cảnh sát giao thông mặc đồng phục sải bước đi về phía hắn, phía sau có người đi theo.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, tôn lên dáng người cao lớn mảnh mai. Nhưng cổ áo sơ mi trắng loang lổ vết máu, môi tái nhợt, lo lắng nhìn hắn.
Cảnh sát giao thông bước đến bên giường hỏi: “Anh tên Lâm Siêu?”
Tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nói: “Phải.”
“Anh gây ra tai nạn giao thông. Có ba người bị thương trong đó có anh, hai chiếc xe cùng đường xá bị hư hỏng. Bây giờ tôi cần phải lập biên bản đối với anh, không vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.”
“Chứng minh thư của anh đâu?”
“Tôi không mang theo.”
“Vậy anh có người thân nào có thể liên lạc và gửi qua đây không?”
“Có, để tôi gọi điện.”
Cảnh sát giao thông gật đầu đồng ý, Trần Phi Lân bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-nhung-tang-may/901687/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.