Chương trước
Chương sau
Trần Vũ nứng không chịu được, hắn rút cặc ra rồi tự tuốt cả hai con cặc mình để thủ dâm, trước đây hắn toàn dọng thẳng vào họng cậu để giải tỏa nhưng bây giờ cơn sướng đang sắp lên tới đỉnh, hắn sợ mình không khống chế được làm cậu bị thương.

Trần Vũ thở hổn hển, hơi thở gấp gáp xen lẫn tiếng rên khẽ của hắn nghe vô cùng gợi cảm.

Cuối cùng Đường Thanh cũng lấy lại tỉnh táo, đập vào mắt cậu là hình ảnh hắn đang tự thủ dâm, hai đầu cặc to tròn chĩa thẳng vào mặt cậu, lỗ tinh mở to, chảy nước.

Đường Thanh không suy nghĩ gì cả, theo bản năng cậu lè lưỡi ra liếm chúng.

Giọng Trần Vũ khàn đặc: "Ngoan, há miệng ra, trẫm bắn cho em."

Đường Thanh nghe lời há miệng, Trần Vũ nhét cả hai đầu cặc vào miệng cậu làm khóe miệng cậu căng ra như sắp rách. Có chút đau đớn nhưng lúc này chỉ làm Đường Thanh càng thêm hưng phấn.

Trần Vũ rên khẽ, hơi thở thô trầm, hai con cặc giật giật bắn tinh trong miệng Đường Thanh, vì quá nhiều nên cậu không nuốt kịp, tinh trùng tràn ra từ khóe môi.

Đường Thanh nhắm mắt lại, liếm mút chúng một cách say sưa, cậu mút cho đến khi Trần Vũ phải rên siết lên vì quá tê và sướng, đùi hắn run bần bật mà cậu vẫn tiếp tục mút.

Trần Vũ phải giữ đầu cậu lại, thở hổn hển, giọng khàn trầm: "Đĩ dâm, em mà còn mút nữa thì trẫm sẽ đái vào miệng em đấy."

Đường Thanh quỳ dưới đất ngước lên nhìn hắn, mặt đỏ ửng, mắt mơ màng ướt lệ, cậu nhả hai con cặc ra. Khi Trần Vũ chuẩn bị bế cậu lên thì bất ngờ, Đường Thanh lại ngậm một con cặc rồi mút quy đầu, lưỡi cậu đảo quanh lỗ niệu đạo rồi liên tục đâm vào đó.

Trần Vũ rùng mình, rên lên: "Shh... ah..."

"Trẫm nói thật đấy, em mà còn mút nữa thì trẫm không nhịn được đâu."

Đường Thanh vẫn không nhả ra, cậu nhìn hắn một cái rồi rũ mắt xuống, đến đuôi mắt cũng đỏ ửng lên, lưỡi cậu đâm vào, kích thích lỗ đái nhiều hơn.

Tim Trần Vũ đập mạnh, cuống họng nghẹn chặt. Ánh mắt hắn nhìn Đường Thanh nóng rực, u tối không thể tả.

"Đĩ dâm, em muốn trẫm đái vào miệng em à?"

Đáp lại hắn chỉ có cảm giác kích thích tê dại từ lỗ đái trên đầu cặc.

"Em đúng là... dâm hơn đĩ."

Nói xong hắn không nhịn nữa, thả lỏng đái trong miệng Đường Thanh, cơn sướng tê dại như dòng điện chạy dọc xương sống, hắn phát ra một tiếng rên dài thỏa mãn như dã thú. Tiếng nuốt ừng ực trong căn phòng ngầm làm Trần Vũ thấy choáng, người hắn hừng hực cháy vì lửa dục, nóng đến mức choáng váng sây sẩm.

Bản năng bạo dâm, muốn bắt nạt Đường Thanh trong hắn đạt đến cảm giác thỏa mãn không gì tả được.

Hắn đái xong, Đường Thanh liếm sạch cặc cho hắn, lúc này cậu mới nhả cặc hắn ra rồi há miệng, lè lưỡi ra, ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng đã bị dục vọng chiếm lấy. Trần Vũ kéo Đường Thanh dậy rồi bế cậu đến chỗ bàn trà, đưa nước trà thơm cho cậu súc miệng.

Đợi đến khi ánh mắt Đường Thanh có thần trở lại, Trần Vũ mới nói: "Thích không?"

Đường Thanh rũ mắt không dám nhìn hắn, gò má đỏ bừng.

Lát sau, cậu nói: "Thích."

"Thích bị đái vào lồn hơn hay bị đái vào miệng hơn?"

"...Thích bị đái vào lồn, nhưng cũng thích cảm giác làm ngài mất kiểm soát trong miệng em."

Đường Thanh nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ hơn cả những yêu phi hại nước hại dân.

"Em thích làm ngài sướng đến mức bắn tinh và cả... sướng đái."

Trần Vũ bật cười, lồng ngực cơ bắp rung rung.

Hắn vuốt tóc Đường Thanh: "Em và trẫm quả là trời sinh một cặp. Trẫm cũng muốn làm em mất trí vì sung sướng."

Đường Thanh nhìn vào mắt hắn, luồn tay xuống xoa hai con cặc đã cứng lại từ lúc nào. Giọng ngọt dính như mật ong: "Em đã mất trí rồi nên mới làm thế cho ngài mà."

Trần Vũ vuốt đôi môi đỏ bừng của cậu, hắn cúi xuống hôn cậu một cái, giọng trầm: "Giờ cái miệng phía trên của em đã no rồi, cái miệng phía dưới đã đói chưa?"

"Đói rồi ạ."

"Vậy nó muốn ăn gì?"

"Muốn ăn cặc bự của thánh thượng."

Vừa nói Trần Vũ vừa đẩy nhẹ Đường Thanh, cậu nương theo đó nằm ngửa ra bàn, co chân lại banh rộng đùi ra.

Trần Vũ nắc hai con cặc to vào hai lỗ thịt mềm ướt, đỏ hồng rồi giã Đường Thanh tới tấp.

Trong lúc đụ hắn còn kéo dây rất nhiều lần, mỗi lần hắn kéo mạnh dây thì lồn Đường Thanh sẽ siết chặc cặc hắn, chỉ dập tầm hai mươi cái là cậu đã ra.

Đường Thanh hoàn toàn thả trôi bản thân, rên to, khóc òa, hòa vào cuộc mây mưa một cách điên cuồng, hoang dại.

Cuối cùng khi trên bàn đã ướt đẫm, nước chảy tong tong xuống sàn nhà, Đường Thanh ướt nhẹp mồ hôi, hai mắt vô thần xụi lơ trên bàn thì cặc Trần Vũ mới phồng to lên, bắn tinh vào hai lỗ của cậu.

Tuy nhiên lượng tinh trùng vẫn quá ít, cậu khao khát cảm giác bị bắn trướng bụng, nóng rực, mạnh mẽ.

"Đĩ dâm, nói trẫm nghe giờ em muốn gì nào?"

Tiếng Đường Thanh nghẹn ngào, run rẩy: "Muốn thánh thượng đái vào lồn em, lồn dâm muốn ngậm nước đái của ngài."

"Được, trẫm đái cho em, nhưng không được trẫm cho phép thì không thể để nó chảy ra ngoài."

Trần Vũ cúi xuống hôn cậu, lỗ đái thả lỏng, hai cột nước mạnh nóng hổi xối vào hai lỗ thịt dâm đãng. Đường Thanh rùng mình, bụng dưới căng lên, run rẩy. Đầu óc lâng lâng, thỏa mãn.

Trần Vũ đái xong thì rút cặc ra ngoài, hai lỗ thịt liền khép chặt lại theo phản xạ.

Bàn tay to của hắn đặt lên bụng dưới của Đường Thanh rồi nhấn nhẹ xuống, hai lỗ bên dưới tứa ra một ít nước rồi lập tức kẹp chặt lại.

Đường Thanh run rẩy, nức nở: "Thánh thượng..."

"Kẹp chặt vào."

Nói rồi hắn trở tay tét mạnh vào lồn cậu, hắn nắm cái khuyên tròn kéo ra, nhìn lỗ đái dưới hột le đang co thắt và lỗ lồn mới bị đụ tơi tả đang gồng mình siết chặt lại.

Trần Vũ giật sợi giây, Đường Thanh run rẩy, cậu nức lên: "Đừng... đừng kéo hột le của em mà..."

Nhìn lỗ đái đang co thắt, ánh mắt Trần Vũ tối sầm lại. Hắn dùng ngón út khều vào đó rồi cố tình đâm nhẹ vào lỗ đái vô cùng nhạy cảm, Đường Thanh oằn mình run rẩy, chỉ biết nức  nở van xin.

"Được rồi, ngày mai trẫm sẽ chuẩn bị đồ chơi mới cho em. Hôm nay tạm tha."

"Bép!"

"Bép!"

"Bép!"

Trần Vũ trở tay tét mạnh vào cái lồn đĩ của cậu ba cái rồi bảo: "Ngoan lắm, đái đi."

Được cho phép, Đường Thanh thả lỏng, thứ nước làm bụng dưới của cậu căng tức đau đớn chảy ra ngoài. Đường Thanh thở hắt ra, dễ chịu đến mức rùng mình, cơn mệt mỏi ập đến, Đường Thanh thiếp đi lúc nào không biết.

Trần Vũ bế Đường Thanh đi tắm, nhẹ nhàng lau người cho cậu rồi ôm Đường Thanh lên giường.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của Đường Thanh, hắn khẽ lẩm bẩm: "Làm sao đây, nếu em còn cứ dung túng cho ta thế này thì ta sẽ không nhịn được."

"Ta sẽ... hủy hoại em, biến em thành một kẻ bỏ đi như ta. Để chúng ta giống nhau, để em không thể rời bỏ ta được nữa."

Trong tấm chăn ấm áp, hắn sờ bụng dưới của Đường Thanh, giọng nghẹn ứ: "Em thích trẻ con, nhưng hạt giống ta cho em đều là thứ vô dụng."

"Đường Thanh... Đường Thanh... Không phải em không xứng mang thai long chủng mà là... con rồng đó vốn bất lực, vô dụng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.