Chương trước
Chương sau
Cả người Đường Thanh nóng bừng lên, nhất là hai gò má, nóng rát như sắp bốc khói. Vậy mà tứ chi cậu cứ nhũn ra, còn lồn thì ướt nhoét.

Bản năng dâm dục và chút lý trí còn sót lại trong cậu đang đánh nhau kịch liệt, Đường Thanh nhắm chặt mắt, co rúm người lại muốn trốn vào lòng Trần Vũ nhưng hai chân cậu lại đang banh rộng ra, cả cơ thể treo trên hai cánh tay rắn chắc của hắn.

Cậu không mở mắt ra nhưng cậu biết có người đang nhìn mình, nhìn chằm chằm vào cái lồn dâm đãng đang chảy nước ngậm cặc bự. Có lẽ họ cũng thấy được hai mép lồn múp rụp đỏ tấy và hột le bị Trần Vũ bú lồi cả ra ngoài. Nghĩ đến đây mép lồn Đường Thanh sưng lên, nhức nhối vì nứng, lỗ lồn co thắt xoắn lấy con cặc bên trong.

Trần Vũ xuýt xoa: "Shhh..."

Hắn ghé sát tai cậu thì thầm: "Dâm phi, biết có người đang nhìn lồn dâm của em nên em nứng hơn đúng không?"

"Thánh thượng..." Đường Thanh nức nở.

Giọng Trần Vũ khàn khàn: "Mở mắt ra nhìn về phía bên trái đi, có hai người đàn ông đang núp ở đó nhìn trẫm đụ em đấy."

Vừa nói Trần Vũ vừa nhẹ nhàng đưa đẩy con cặc to dài trong cái lồn bót chặt vì nứng.

Hắn điều chỉnh góc độ rồi hạ hông đột ngột thúc mạnh vào trong, ở tư thế này cặc hắn vào sâu đến nỗi quy đầu đâm hẳn vào miệng tử cung.

Đường Thanh giật người, bật thốt lên một tiếng rên nức nở mềm nhũn: "Ah..."

Ngay sau đó cậu tỉnh táo lại, hoảng sợ bặm môi, mở mắt ra nhìn về phía bên trái theo phản xạ.

Tóc tai lòa xòa che khuất tầm nhìn nhưng ánh trăng đêm nay quá sáng, còn hai kẻ kia đã nhuốm men say nên cũng bớt phần nào tỉnh táo, họ nghĩ mình đã núp kỹ nhưng ở chỗ Trần Vũ đất cao hơn nên có thể nhìn rõ hai cái đầu người lấp ló trong bụi rậm đang nhìn về phía này.

Và Đường Thanh đã thấy họ, thấy rõ hai cặp mắt dâm tà đang nhìn chằm chằm vào lồn mình.

Thật sự có người đang nhìn cậu!

Cậu đang dạng háng phơi lồn ra cho Trần Vũ đụ, cho người lạ nhìn!

Người Đường Thanh run lên, lồn co thắt lại từng cơn, Trần Vũ nhân cơ hội đó hạ hông thọc cặc vào lồn Đường Thanh, cú nào cú nấy đâm sâu vào miệng tử cung nhạy cảm, Đường Thanh hoảng loạn giữ chặt vạt áo đang che đi dương vật thanh tú rên to: "A... a... đừng mà... sâu quá... a a a..."

"Không được... đừng mà... xin ngài... a a..."

"Huhu... ở đây... không... đừng mà... đừng mà!" Đường Thanh bật khóc nức nở.

Cơn hoảng loạn và sự kích thích cộng với cảm giác sung sướng trong lồn như thủy triều từ bốn phương tám hướng dội thẳng vào não Đường Thanh, khi quy đầu lại một lần nữa thục mạnh vào miệng tử cung, có một cảm giác hưng phấn chưa từng có như quả bom nổ tung trong não cậu.

Cơn sướng đạt tới đỉnh điểm như cơn buồn tiểu không thể kiểm soát, có gì đó mất khống chế phun ra, lồn co giật tê rần vì sướng. Đầu óc cậu trắng xóa, mọi thứ xung quanh như nhòe đi.

Đường Thanh há miệng thở dốc, không rên nổi một từ, cơ thể run rẩy dữ dội.

Lồn dâm co thắt ép Trần Vũ phải rút phắt cặc ra, nước lồn bắn tung tóe. Mà chính Trần Vũ chơi lâu cộng với kích thích nên cũng không chịu được nữa, xương cụt hắn tê rần, nghiến răng rên khẽ, con cặc vừa rút ra cũng bắn tinh phùn phụt, tinh trùng trắng đục bắn ra cùng với dòng nước phun mạnh từ cái lồn sưng múp đỏ hồng.

Lần này Đường Thanh bắn rất nhiều, không cần tay hắn móc lồn hay môi lưỡi bú mút hột le mà lồn cậu vẫn co giật phun nước đến ba lần mới hết.

Sau cơn cực khoái Đường Thanh như con diều đứt dây lả người dựa vào lòng Trần Vũ, hai đùi vẫn còn run rẩy.

Cậu thở hổn hển, mắt nhòe lệ, đờ đẫn.

"Đệt mẹ, bắn rồi, lắm nước vãi!"

"Nhìn muốn bú quá, dâm hơn đĩ!"

Hai con ma men kia nửa say nửa tỉnh, nhìn thấy cảnh tượng quá kích thích nên cũng thốt lên những lời cảm thán. Họ tưởng mình chỉ thầm thì nhưng trong đêm khuya thanh vắng tiếng nói đó vẫn đủ to để một người học võ và một người thính tai như Trần Vũ và Đường Thanh nghe thấy.

Đường Thanh run lên, trong lồn vẫn còn co thắt từng cơn.

Giọng Trần Vũ như ác ma đến từ địa ngục mê hoặc con người sa đọa, vừa trầm khàn vừa quyến rũ: "Em nghe thấy không? Chúng cũng nói em dâm đấy."

"Đĩ dâm, dâm hơn nữa cho chúng xem nào."

Lúc này Đường Thanh đã bị dục vọng chi phối, lý trí trong đầu tan biến hết cả, giọng cậu mềm nhũn: "Dâm hơn?"

"Đúng vậy, dạng lồn ra đái cho chúng xem đi, cho chúng xem cái lồn dâm phun nước đái."

"Không..."

"Ngoan nào, đái đi, lồn dâm của em lúc đái rất đẹp."

"Nhưng..."

"Đái đi, ngoan rồi trẫm thưởng cho em nhé. Em muốn được trẫm đái vào lồn đúng không?"

Gò má Đường Thanh đỏ rực, đôi mắt ướt lệ đờ đẫn như người say, lúc này cậu nửa mê nửa tỉnh, hoặc có lẽ đã tỉnh nhưng lại không muốn tỉnh.

Giọng của ác ma lại vang lên: "Muốn không?"

"Muốn..."

Ác ma cười khẽ: "Vậy đái đi nào, đĩ dâm."

Vừa nói Trần Vũ vừa bế Đường Thanh xoay người sang phía bên trái, lúc này hai đùi cậu dạng rộng, cái lồn dâm mới bị đụ tơi bời vẫn còn sưng đỏ đối diện trực tiếp với hai cặp mắt đỏ ngầu dâm tà kia. Ánh mắt bỏng cháy như muốn thiêu đốt lồn cậu, nó như tia laser quét từ hột le xuống khe lồn rồi đi sâu vào lỗ lồn vẫn còn đang mấp máy.

Đường Thanh nức nở: "Không... không đái được..."

"Không sao, để trẫm giúp em."

Nói xong hắn lại đâm con cặc chưa mềm hẳn vào lồn cậu, đụ nhẹ nhàng, ma sát tê dại đi sâu vào trong kích thích, Đường Thanh nhắm mắt lại, rùng mình, rên khẽ: "Ưm..."

Lỗ đái thả lỏng, lồn dâm đái được rồi.

Trần Vũ rút cặc ra, nhìn dòng nước tiểu phun mạnh ra xa, còn ái phi trong lòng hắn thì sướng tê người.

"Vãi, ả kia đái rồi, sướng đái!"

"Dâm hơn đĩ, nhìn cái lồn nó kìa, bị đụ sưng lồn mất khống chế!"

Đường Thanh nghe được, lúc này cậu nứng không thể tả, chỉ muốn có gì đó nóng rực, mạnh mẽ bắn vào trong lồn mình ngay lập tức.

Cuối cùng nam phi đã sa đọa, cầu xin ác ma: "Em đái rồi, ngài đái vào lồn em đi, lồn dâm muốn ngậm nước đái của ngài..."

Trần Vũ cũng chịu hết nổi, cặc hắn sắp cương lại rồi, hắn đút cặc vào lồn cậu ngay, giọng khàn đặc thì thầm bên tai: "Đĩ dâm, dạng lồn ra nhận lấy nước đái của trẫm này."

Con cặc đâm sâu vào trong, dòng nước nóng mạnh mẽ phun sâu vào trong lồn Đường Thanh, cậu rùng mình thở hắt ra, người bủn rủn, sướng không thể tả.

Trần Vũ bế Đường Thanh, vừa đái vào lồn cậu vừa nhấc người cậu lên rồi hạ xuống một cách nhẹ nhàng để lồn dâm ma sát với thân cặc. Kích thích làm lưng hắn tê rần, cũng sướng và nứng tận óc.

Đái xong hắn rút cặc ra, nước chảy ra ồ ạt từ lỗ lồn trông như Đường Thanh lại vừa đái thêm lần nữa.

Trần Vũ thở gấp, hắn để Đường Thanh xuống, tiện tay giật hai hạt châu trên thắt lưng bắn về phía hai con ma men đang núp trong bụi cây, cả hai không kịp kêu một tiếng đã đổ gục xuống, ngất xỉu.

Hắn kéo Đường Thanh quỳ xuống, con cặc mới đái xong đã cương lên lại rồi.

"Liếm sạch đi."

Trong lồn Đường Thanh vẫn đang rỉ nước đái của hắn, mặt cậu đỏ rực ngước mắt lên nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú sắc bén của vua tràn đầy dục vọng, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt lấy cậu. Lạ thay Đường Thanh không thấy sợ, chỉ có cảm giác muốn thần phục hắn, muốn làm hắn hài lòng.

Trong đầu Đường Thanh không nghĩ được gì cả, chỉ còn cảm giác tê dại trong lồn, cậu rũ mi lè lưỡi liếm quy đầu. Ngay sau đó cặc Trần Vũ sưng to thêm một vòng, tim Đường Thanh đập thình thịch, cậu cố tình liếm và móc lưỡi vào lỗ tinh vẫn còn rỉ nước.

"Ah..." Trần Vũ run lên, rên khẽ.

Hắn kéo Đường Thanh đứng dậy, bóp cằm cậu, đôi môi đỏ hé mở, cái lưỡi đỏ tươi nhô ra, cặp mắt mờ sương, long lanh.

"Đường Thanh." Trần Vũ gọi tên cậu, giọng rất trầm.

"Em từng nói dơ nhưng hôm nay lại tự nguyện quỳ xuống liếm cho ta. Ta biết em dâm, chính ta đã góp phần tạo ra em của bây giờ, nhưng hôm nay em đã làm đến mức này, thật sự chỉ có dục vọng thôi sao?"

Ánh mắt hắn nóng rực nhìn xoáy vào Đường Thanh, không cho phép cậu trốn tránh.

Đường Thanh mím môi, cụp mắt, gò má đỏ bừng lên.

Lát sau cậu ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, trả lời một câu mông lung nhưng ánh mắt lại tỉnh táo lạ thường: "Em không biết."

Cậu có những cảm xúc khác lạ với hắn nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn kia, bởi vì ở đây, ở xã hội phong kiến này có quá nhiều thứ không thể nắm bắt.

Dục vọng là một trong những nhu cầu sinh lý tự nhiên của con người, con người tiến hóa để khống chế nó chứ không phải để nó khống chế mình. Cậu có thể nuông chiều dục vọng của bản thân nhưng sẽ không bao giờ để nó nuốt chửng mình.

Vui chơi thì được, tự hủy thì không.

Lúc này, dường như Trần Vũ đã thấy một đôi cánh chim vô hình sau lưng cậu. Ánh mắt hắn tối dần đi.

Lát sau hắn lại hỏi, giọng ngập ngừng: "Vậy... em có thể làm thế với ai khác ngoài ta không?"

Đường Thanh nhìn hắn, trong đôi mắt u ám kia ánh lên chút hy vọng và thấp thỏm, như người dưới hố sâu đang nhìn tia sáng cuối cùng, cậu lắc đầu: "Không."

Đó là sự thật, ngoài hắn ra cậu chưa từng nghĩ đến chuyện buông thả bản thân trước mặt ai khác.

Chỉ có hắn, một bạo quân ở một triều đại phong kiến đã khai phá hết bản năng nguyên sơ bị cậu dồn nén bấy lâu. Chỉ có hắn mới lôi được hết chúng ra và cậu cũng chỉ có thể hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt hắn.

Mối quan hệ giữa cậu và hắn vừa thân vừa lạ, thân đến mức cơ thể hòa vào nhau nhưng cũng lạ đến mức linh hồn cách nhau hàng thế kỷ.

Vậy nên, cậu không biết.

Và có lẽ... sẽ không bao giờ biết.

Trần Vũ cụp mắt không nhìn rõ cảm xúc, nở nụ cười, hắn ôm siết cậu vào lòng, khẽ nói bên tai: "Vậy là đủ rồi, Đường Thanh, em chỉ có thể là của ta thôi."

***P/s: ở hiện đại chúng tôi gọi đó là FWB = ))))))))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.