Chương trước
Chương sau
Bất giác rên thành tiếng, Đường Thanh giật mình, cậu cố ép mình tỉnh táo lại nhìn Trần Vũ: "Thánh thượng... ưm... chúng ta về cung rồi làm tiếp được không? Đang ở bên ngoài em thấy không thoải mái."

Trần Vũ rút cặc ra, Đường Thanh tưởng hắn nghe lời mình, lý trí chưa kịp vui mừng thì thân thể đã thấy hụt hẫng, trong lồn ngứa râm ran.

Nhưng không để cậu phải thất vọng lâu, Trần Vũ lại cắm một con cặc khác vào cái lồn ướt nhẹp của cậu, ngoáy một vòng rồi thúc mạnh vài cái.

"Ư... ưm..." Đường Thanh nhíu mày rên rỉ, gò má ửng hồng.

Trần Vũ cười nói: "Dâm phi, em không thoải mái ở đâu? Trẫm chỉ thấy em đang sướng ướt lồn thôi."

Vừa nói hắn vừa liếm vành tai của Đường Thanh, người cậu tê rần, cần cổ cũng bắt đầu ửng đỏ.

Đường Thanh rụt cổ lại né tránh, giọng mềm nhũn chẳng có sức lực: "Ưm... đừng mà..."

Trần Vũ đưa đẩy nhịp nhàng, mỗi lần rút ra lại cảm nhận được sức hút mãnh liệt, tầng tầng lớp lớp thịt mềm bao quanh thân cặc, mút mát, bú liếm nó làm Trần Vũ sướng, hắn thở gấp: "Miệng bảo đừng mà lồn thì bú chặt cặc trẫm, thế là sao đây?"

Vừa nói hắn vừa thình lình thúc mạnh mấy cú lút cán, Đường Thanh buột miệng rên to: "Ah!"

Giữa đêm khuya thanh vắng, nơi đồng không mông quạnh thế này tiếng la của Đường Thanh như được phóng đại.

Tiếng rên vừa thốt ra thì cậu vội bặm môi ngậm miệng lại, sợ hãi nhìn xung quanh, lồn thít chặt làm Trần Vũ rên khẽ.

Thấy không có ai, tim Đường Thanh vẫn đập thình thịch, cậu ấm ức lườm Trần Vũ: "Ngài thật quá đáng."

"Trẫm quá đáng chỗ nào?" Vừa nói hắn vừa tăng nhanh nhịp đâm rút.

Đường Thanh thở gấp: "Ưm... ngài... ngài biết em... mà còn cố tình trêu em..."

"Biết em làm sao?" Vừa nói hắn vừa hôn lên tai Đường Thanh, hơi thở nóng hổi phả vào tai làm gáy cậu tê rần.

Lý trí của Đường Thanh lung lay sắp đổ, người cứ tê rần đi, cậu biết mình không được làm chuyện này ở đây, rủi ro bị người ta nhìn thấy rất cao. Nhưng con cặc to dài của hắn cứ thúc vào lồn mình, nghe tiếng thở gấp và giọng nói trầm khàn của hắn bên tai, tứ chi của cậu như nhũn ra, trong người rạo rực.

Đường Thanh biết Trần Vũ đang dẫn dắt cậu nói ra mấy câu dâm đãng, mà chính cậu cũng muốn nói mấy lời kích thích hắn, Đường Thanh rên rỉ: "Ưm... ngài biết em dâm mà còn trêu em... ah... em muốn phản kháng nhưng ngài cứ thúc cặc vào lồn em thì... ưm... em phản kháng sao được, lồn em sướng tê cả rồi..."

"Cặc thánh thượng dài quá đi... ưm... sâu quá... hức... lồn em sướng..."

Trần Vũ sao mà chịu được, mắt hắn đỏ vằn lên ép Đường Thanh lên thân cây, cúi đầu hôn cậu còn bên dưới thì làm hùng hục như trâu húc mả. Con cặc to dài ra vào liên tục với tốc độ chóng mặt, nước lồn vãi đầy đất. Đường Thanh bị đụ nhũn chân không đứng vững, cú nào cú nấy đâm sâu vào trong như muốn đâm thủng bụng cậu.

Đường Thanh bị hắn chặn miệng nên không rên được, người bị hắn đè chặt lên thân cây, một chân vắt lên khuỷu tay hắn, chẳng thể làm gì ngoài đứng dạng lồn cho hắn giã.

Đụ cỡ đó thì lồn nào chịu cho nổi, chỉ chốc lát sau bên trong đã bắt đầu co thắt từng cơn, Trần Vũ vừa mút lưỡi Đường Thanh vừa dốc sức cày cấy.

Đường Thanh giật người, rên ú ớ trong họng, hạ thân run lẩy bẩy: "Ưm... ưm!"

Trần Vũ rút phắt cặc ra, ngay lập tức nước lồn bắn ra tung tóe, hắn quỳ sụp xuống há miệng bú trọn lồn múp, uống nước lồn ừng ực.

Gương mặt Đường Thanh đỏ bừng, đôi mắt đờ đẫn, há miệng thở dốc, nước bọt lóng lánh tràn ra bên khóe môi bị hôn sưng đỏ.

Trần Vũ uống hết nước lồn thì bú cái lồn múp của Đường Thanh, hắn ngậm hai mép thịt mút chặt cho đến khi cả hai mép đỏ bừng cả lên rồi mới bú hột le, hắn hưng phấn vừa bú vừa mút rồi nhe răng cắn nó.

Tay Đường Thanh đặt lên đầu hắn, giọng nức nở: "Ư... hức... đừng... đừng cắn hột le của em..."

Mới lên đỉnh nên lồn cậu rất nhạy cảm, bú nhẹ thôi cũng run chân chứ nói gì bị cắn.

"Xin ngài... đừng mà... hức... em không chịu được..." Đường Thanh vừa khóc vừa đẩy đầu hắn ra.

Trần Vũ nghe cậu khóc thì càng nứng hơn, hắn vạch hai mép lồn sang hai bên cho hột le nhô ra rồi mút mạnh từ gốc đến ngọn, vừa mút vừa cắn, cơn sướng xen lẫn cơn đau như dòng điện xộc thẳng lên não, Đường Thanh run rẩy đứng không vững.

Trần Vũ đút hai ngón tay vào lồn cậu móc mạnh, vừa móc lồn vừa bú hột le, chốc lát sau Đường Thanh hét lên,  lồn lại phun nước ướt cằm Trần Vũ.

Hắn cứ tiếp tục bú le móc lồn cho đến khi Đường Thanh phun nước đến lần thứ tư, chỉ còn rỉ vài giọt mới dừng.

Đường Thanh thở hổn hển, ánh mắt thất thần mất hết tiêu cự.

Trần Vũ rút tay ra rồi mò ra phía sau, mân mê cơ vòng đã ướt đẫm rồi từ từ đâm vào nới lỏng. Đằng trước hắn lại tiếp tục húp lồn múp, trông cái lồn dâm ướt nhẹp, hột le sưng phồng, mép lồn múp rụp mà Trần Vũ nứng không chịu được, hắn lại bú lại cắn khắp mép lồn hột le.

Đường Thanh nức nở, bất lực đứng dựa vào thân cây, người run rẩy van xin: "Đừng cắn em... ah... đau..."

Cắn xong Trần Vũ lại nhẹ nhàng liếm vết cắn và bú hột le để kích thích Đường Thanh. Cảm giác đau rồi sướng, sướng rồi đau liên tục lặp lại làm Đường Thanh cũng không biết mình đang đau hay sướng, với lại Trần Vũ cũng cắn không mạnh, hắn khống chế rất tốt, đau vừa đủ có thể chịu được sẽ tăng mạnh cảm giác khoái lạc.

Trần Vũ nghe tiếng khóc dâm đãng của ái phi nhà mình rồi nhìn dấu răng mờ mờ trên mép thịt múp sưng đỏ và phần đùi trắng mịn xung quanh mà nứng đau cặc.

Lồn Đường Thanh đã tê rần cả rồi, nước lồn chảy ra ướt cả kẽ mông, bao nhiêu nước nhờn đều bị Trần Vũ tận dụng để nới lỏng lỗ hậu hồng hào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.