Trần Vũ dẫn Đường Thanh âm thầm xuất cung bằng lối đi bí mật.
Đường Thanh nhìn hắn khom lưng rón rén, leo cây, trèo tường nhảy ra ngoài rồi đỡ cậu xuống.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, Trần Vũ hỏi: "Sao vậy?"
Đường Thanh: "À thì em cảm thấy ngài có vẻ... "thuần thục" quá?"
Tuy Trần Vũ không phải kiểu quân vương trang nghiêm điềm tĩnh mà có phần phóng túng, tùy tính nhưng từ cử chỉ phong thái đều toát lên vẻ cao quý và khí chất uy quyền của bậc vua chúa, thế mà hắn lại làm chuyện này. Nói chung là nhìn cứ kỳ lạ sao ấy.
Trần Vũ: "Hồi nhỏ trẫm thường lén trốn ra phố chơi."
"Cũng phải, trong cung nhiều quy củ mà." Với tính của hắn thì sao chịu được, bây giờ cũng là một bạo quân chứ có phải là một minh quân nề nếp đâu.
"Không phải ở trong cung, chỉ là một căn nhà nhỏ. Từ nhỏ chỉ có lão Lưu ở cạnh trẫm, không biết cha là ai, mẹ thì một năm mới gặp được vài lần."
Đường Thanh kinh ngạc: "Tại sao?"
Hắn là hoàng tử mà không được ở trong cung ư?
Trần Vũ nhìn cậu, hắn nhếch mép cười, đôi mắt đen kịt: "Vì trẫm là vết nhơ của hoàng thất."
"Đến năm lên bảy trẫm mới được đón về cung rồi đi sang nước Bắc làm con tin."
Đường Thanh không biết phải nói gì, không khí chùng xuống.
Trần Vũ quay lại nhìn bức tường cao: "Ngay sau khi trở về, trẫm đã tắm máu cho nơi này. Những người từng phản bội trẫm đều không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-giuong-bao-quan/3614562/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.