Từ hôm đó trở đi Trần Vũ không bắn tinh vào lồn Đường Thanh nữa, như đang chứng thực lời mà hắn đã nói - Đường Thanh không xứng mang thai long chủng.
Bây giờ đêm nào Trần Vũ cũng cắm hai con cặc của mình vào người Đường Thanh rồi ngủ, đến sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên hắn tỉnh lại là đái vào lồn, vào đít cậu.
Hành động của hắn khiến Đường Thanh thấy rất nhục nhã và tức giận. Một mặt cậu giận vì hắn quá đáng, hắn làm thế có khác nào coi cậu là cái bô đựng nước tiểu cho hắn không?
Mặt khác Đường Thanh lại tự giận chính mình, cậu khuất phục dưới dục vọng của bản thân, thậm chí còn thấy... sướng khi bị hắn đái vào lồn.
Song tính vốn dĩ ti tiện như thế sao?
Đường Thanh không biết.
Từ ngày đó trở đi cậu trầm mặc hẳn. Cậu không quan tâm chuyện long chủng hay mang thai, tuy là song tính nhưng Đường Thanh luôn tự coi mình là một người đàn ông, vậy nên tất nhiên cậu không có khao khát về việc mang thai hay sinh đẻ gì.
Hơn nữa cậu cũng không phải một người cổ đại chân chính, trong thâm tâm cậu vẫn là một người hiện đại với những tư tưởng khác xa thời đại này.
Cậu chỉ tự giận mình và tự mâu thuẫn với chính bản thân về bản năng dục vọng trong cơ thể và lý trí.
Trần Vũ không biết suy nghĩ trong lòng Đường Thanh, hắn chỉ thấy cậu trầm mặc và u uất hơn.
***
Buổi chiều hôm đó trời mát, Trần Vũ họp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-giuong-bao-quan/3598305/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.