Từ khi Đoan Hòa viện trở thành "lãnh cung", Đường Thanh và Liên gần như bị cô lập hoàn toàn ở nơi đây.
Ban đầu còn có cung nhân đưa cơm nước đến, các món ăn từ bình thường biến thành đơn giản rồi lại thành đạm bạc, sau cùng thì chẳng có ai thèm đặt chân đến đây nữa.
May sao Đoan Hòa viện chỉ có cái tiếng "lãnh cung" chứ không phải là lãnh cung thật, Đường Thanh cũng không bị cấm cửa trong viện. Nhưng để tránh phiền phức thì cậu vẫn ở trong viện suốt chẳng dám ra ngoài.
Liên vốn tính lanh lẹ, thông minh, dù không có ai đưa cơm đến cho chủ tớ hai người thì cô nàng vẫn tìm cách kiếm được thức ăn. Chẳng qua cơm canh đạm bạc thì có chứ sơn hào hải vị thì chỉ mơ mới thấy. Cơ mà đối với chủ tớ hai người thì đấy chả phải vấn đề to tát gì, từ nhỏ đến lớn Liên và "Đường Thanh" ăn đói mặc rách thành quen, chỉ cần có ăn là được.
Còn Đường Thanh thì để giữ dáng nên cậu cũng ăn rất ít, ăn rau là nhiều. Cơm canh toàn rau trong mắt Đường Thanh là quá đỗi bình thường.
Chủ tớ hai người chẳng có gì, chỉ được mỗi cái lạc quan. Trước đây Liên lạc quan một mình, "Đường Thanh" bệnh tật quanh năm thành ra u uất. Còn Đường Thanh thì khác, sau khi xuyên đến đây cậu và Liên đã trở nên thân thiết như anh em ruột thịt cũng vì hợp tính nhau.
Năm nay trời trở rét nhưng chả có người mang chăn bông hay quần áo ấm đến cho Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-giuong-bao-quan/3598281/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.